Chạy được một khoảng thời gian ngắn,hiện tại thanh niên tên Quốc cũng là đau đến ngất xỉu rồi,đột nhiên phía trước xuất hiện 5 người cần dao cầm kiếm,là người của Âm Nha Bang.
Thấy vậy Huỳnh Trấn Thiên dừng bước,hắn nhìn trước lại nhìn sau thấy chạy đâu cũng không thoát,biết lần này khó mà chạy thoát được,suy nghĩ một hồi nội tâm tranh đấu cuối cùng hắn rút từ trong quần ra một thanh kiếm rồi thả con mèo đen cùng Quốc xuống đất nói"Hừ,là các ngươi ép ta,ta không ra tay các ngươi lại tưởng ta dễ bắt nạt,hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy phong thái cao thủ là gì"nói xong trên người hắn khí chất bắt đầu biến đổi,khuôn mặt âm nhu bất giác trở thành rất yêu dị.
Hai nhóm người thấy vậy không khỏi tập trung cao độ lên,vì nhìn lúc này Huỳnh Trấn Thiên rất có khí phách của một cao thủ.
Huỳnh Trấn Thiên mỉm cười từ từ rút thanh kiếm đang cầm trong tay ra khỏi vỏ,một thanh kiếm bị cùn xuất hiện,thấy vậy hai nhóm người không còn căng thẳng nữa cười nhạo nói "Ha Ha ngươi cho bọn ta xem phong thái cao thủ bằng thanh kiếm cùn đó à,thật là cười chết ta rồi"
-Các ngươi cứ cười đi,một lát sẽ không còn cơ hội cười nữa.
-Hừ,nói láo không biết ngượng,anh em lên giết hắn.
Vài năm người cầm dao kiếm xâm lên,những ánh dao anh kiếm hiện lên chém thẳng về phía Huỳnh Trấn Thiên ý đồ muốn mạng hắn.
Huỳnh Trấn Thiên bây giờ không còn sợ chết như bình thường nữa,hắn khinh thường nói"Không biết tự lượng sứ"
Xẹt..............một tia sáng lé lên, Huỳnh Trấn Thiên biến mất sau đó xuất hiện sau lưng năm người vừa mới xông lên.
Năm người kia đột nhiên bất động.
Thấy vậy 7 người còn lại của âm nha bang kỳ quái tập trung xem kỹ năm người kia,một tên có con mắt hơi tinh đột nhiên sợ hãi giơ tay quát"Các ngươi nhìn kìa"
Mấy người còn lại nhìn theo tay hắn chỉ,bọn hắn thấy toàn thân năm người kia không có một vết thương nào,nhưng tất cả ở vị trí cổ họng đều bị lõm một vết rất sâu,tất cả đều trợn mắt to mà chết,thấy vậy bọn họ mới biết giết người không thấy máu là thể nào.
Lúc này một âm thanh tà khí vang lên"Không cần phải nhìn,rất nhanh các ngươi sẽ được giống như bọn hắn"(Đậu má sao anh ngầu thế)
7 người âm nha bang nghe vậy thì giật hồn,nhìn nhau sau đó đường ai nấy chạy.
-Hừ,bây giờ chạy được sao,ta mới chỉ khởi động thôi đấy.-Anh em chạy nhanh,về báo cho mọi người trong bang trả thù cho 5 người anh em đã mất(chết).
Huỳnh Trấn Thiên bây giờ rất khác với bình thường,khinh thường nói nhiều với 7 người âm nha bang,hắn ngay lập tức phi nhanh hướng phương hướng một tên bất nhập lưu vỏ giả đánh tới.
Tên kia chạy không nhanh bằng Huỳnh Trấn Thiên nên quyết định đứng lại nghênh địch,hắn giơ thanh kiếm lên chắn ở trước cổ.
Huỳnh Trấn Thiên tay cầm kiếm cùn,chỉa thẳng mũi kiếm hướng về phía cổ tên kia đâm tới.
Tên kia chấn thanh kiếm qua thành công ngăn được thế công của Huỳnh Trấn Thiên,nhưng thanh kiếm cùn không dừng lại ở đó,nó theo sống kiếm trượt xuống chấn vào tay của tên bang chúng âm nha bang kia.
Tên bang chúng âm nha bang bị đánh trúng tay,tay không khỏi thả thanh kiếm mình đang cầm ra,ngay khi thanh kiếm kia rơi xuống,một bàn tay tạo thành trảo nhắm ngay cổ họng tên bang chúng kia bóp đến.
Phật.............một vòi máu phun ra từ cổ của tên bang chúng kia,tên đó trừng mắt lớn mở miệng định nói gì đó rất tiếc hắn không nói thành lời khạc khạc mà chết.
Con mèo đen nhìn thấy một màn vậy hai mắt không khỏi sáng lên nhìn chằm chằm thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đang đứng ở đằng kia.
End of dialog window.
Huỳnh Nhất Thiên nhìn cánh tay đầy máu của mình đột nhiên vẻ mặt tà khí biến mất,thay vào đó hắn hoảng sợ thì thào"Ta cuối cùng đã giết người,ta đã giết người,mặc dù mài cho thanh kiếm cùn đi nhưng ta vẫn giết người,nhưng tại sao ta lại không có một chút cảm giác sợ hãi hay tội lỗi gì thế này"
Huỳnh Trấn Thiên vẻ mặt âm nhu sợ sệch từ bên trong cứ điểm của Mãnh Hổ Bang đi ra,trên vai hắn đang có một con mèo đen nằm tựa như ngủ.
Cao Thành Nhìn Huỳnh Trấn Thiên quát"Ngươi chính là người đã giết 6 anh em của Âm Nha Bang bọn ta"
-Đúng vậy,người là do ta giết.
-Tốt lắm,bây giờ một là ngươi đầu hàng giơ tay nhận chết,hai là Âm Nha Bang và Mãnh Hổ Bang khai chiến sau đó ngươi sẽ càng chết thảm hơn.
-Này vậy là không được a,hay là ta bồi thường tiền cho các ngươi,để xem một quan tài 10 đ ta bồi cho các ngươi 65 đ đủ tiền mua quan tài cho 6 người bọn họ,còn dư 5 đồng các ngươi lấy là được rồi,cần gì phải chém chém giết giết.
-Con mẹ nó,ngươi xem bọn ta là ăn mày à,ta tiện tay cho ăn mày đã 10 đ rồi,ngươi bồi thường 6 mạng của anh em âm nha bang bọn ta mà chỉ đưa 65 đ,có phải ngươi cho ăn mày không vậy.
-Vậy là còn có đường thương lượng,nói đi rốt cuộc bồi thường bao nhiêu,ngươi mới bỏ qua chuyện này.
-1 vạn đồng ta muốn ngươi bồi thường 1 vạn đồng,nếu không đưa thì chiến.
-Ngươi đây là đang cướp a,1 vạn đồng ta ra chợ đen cũng mua về được 20 em nô lệ xinh tươi rồi,6 thằng đực rựa đã bạo hoa cúc của nhau,1 vạn đồng,không có cửa đâu muốn chiến thì nhào vô,ta với ngươi chiến.
-Hừ,được lắm,anh em Âm Nha Bang xông lên đánh cho Mãnh Hổ Bang tan nát đi.
Mạnh Hùng cũng quát lên"Anh em Mãnh Hổ Bang xông lên,hôm nay chúng ta diệt sát Âm Nha Bang.
Thế là dao,kiếm,rựa,mã tấu các thứ được xuất ra,hai bang phái bắt đầu xông vào đại chiến.
Cao Thành cùng Mạnh Hùng đều là nhị lưu cao thủ vì vậy bọn hắn đánh nhau được tất cả bang chúng nhường ra một khoảng riêng.
Các trưởng lão của hai bên cũng bắt đầu chia ra đánh nhau.
Thấy vậy các bang chúng hai bên cũng xông lên đánh nhau,nhưng bọn hắn chưa kịp chạm mặt nhau thì một thân ảnh đã xuất hiện phía trước mặt bang chúng Âm Nha Bang.
Huỳnh Trấn Thiên vẻ mặt âm nhu đứng trước mặt đoàn vài trăm người Âm Nha Bang nói"Các ngươi đừng có ép ta,ta dây không muốn giết người,bây giờ thu tay còn kịp"
Một tên bang chúng trong 6 tên còn sống sót lúc trước nghe Huỳnh Trấn Thiên nói vậy thì quát:-Ngươi đừng giả mạo hiền lành,ngươi là một tên cuồng sát,đừng có nói những lời buồn nôn như vậy nữa,hôm nay ngươi phải chết.-Này chuyện lúc trước chỉ là ngoài ý muốn thôi,ta là một người vô hại a.
Một tên bang chúng âm nha bang khác quát"Đừng xàm ngôn nữa,xông lên chém giết tên nhóc này"
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì bất đắc dĩ quay về phía bang chúng mãnh hổ bang nói"Các anh ai cho em mượn một thanh kiếm với"
Một tên trung niên nghe vậy thì vứt thanh kiếm của mình qua cho Huỳnh Trấn Thiên.
Cầm thanh kiếm ấy trên tay,Huỳnh Trấn Thiên chầm chậm nói"Được rồi,ta mới bước vào tam lưu võ giả,hôm nay sẵn tiện đánh trận mở đầu,hôm nay ta sẽ đại khai sát giới"nói xong khí chất hắn biến đổi,khuôn mặt cũng trở nên yêu dị tà khí.
Thấy hắn như vậy 6 người sống sót ở sự kiện lần trước bỗng nhiên rùng mình,không tự chủ được lui vài bước.
Huỳnh Trấn Thiên cặp mắt sắc bắn đảo qua vài trăm người của âm nha bang,hắn gập đầu ngón tay lại nói"Các ngươi không phải muốn giết ta hay sao,nào lại đây ta tiếp các ngươi"
Vài trăm người của âm nha bang thấy vậy thì ta nhìn ngươi,ngươi nhìn ta sau đó quát"Xông lên giết tên nhóc này"
Bang chúng của mãnh hổ bang thấy vậy cũng quát"Giết"
Vài chục tên bang chúng âm nha bang xông lên nhắm ngay Huỳnh Trấn Thiên đâm chém.
End of dialog window.
Huỳnh Trấn Thiên cho bọn hắn ánh mắt khinh miệt sau đó động thân biến mất.
Một tên trung niên mặt vuông,mắt trợn tròn,mũi cao,miệng rộng,từ xa xa hướng Huỳnh Trấn Thiên đi tới.
Thấy người trung niên này,bang chúng của âm nha bang vui mừng kêu lên"là Hoàng trưởng lão,có Hoàng trưởng lão ở đây,tên nhóc kia chỉ có một con đường chết"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì tập trung ánh mắt nhìn về vị Hoàng trưởng lão kia,một lát sau cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấu được thực lực của vị Hoàng trưởng lão kia,Hoàng trưởng lão là một tam lưu đỉnh phong võ giả,luận tu vi thì chỉ dưới bang chủ Cao Thành của âm nha bang thôi,sau khi biết được thực lực vị Hoàng trưởng lão đằng xa xa kia,Huỳnh Trấn Thiên nở một nụ cười hưng phấn nói"Tốt lắm,cuối cùng cũng có một người đủ sức đánh với ta một trận,nào lại đây ta với ngươi chiến"
-Hừ,nhóc con không biết tự lượng sức,giết ngươi ta chỉ cần vài chiêu là được.
-Ai không tự lượng sức lát nữa sẽ biết,bây giờ đừng nói nhiều qua đây,ta cùng ngươi đánh một trận.
Hoàng trưởng lão cũng không nói nữa,hắn lấy ra một thanh trường đao,phi thân chạy nhanh qua hướng Huỳnh Trấn Thiên,thanh trường đao thì được hắn để ngang thân,nhìn hắn bây giờ rất là ngầu.
Huỳnh Trấn Thiên cũng động thân,hắn luồng xuống,trượt một đường dài đến thẳng chổ Hoàng trưởng lão,thanh kiếm được hắn chĩa xuống một góc 25°,ý đồ của hắn là muốn chém vào chân Hoàng trưởng lão.
Hoàng trưởng lão thấy vậy vội động tay,thanh trường đao theo cũng theo đó động,nó quét ngang qua ý đồ muốn chém vào cổ Huỳnh Trấn Thiên.
Huỳnh Trấn Thiên thấy lưỡi đao sắc bén chém ngang tới,hướng cổ mình chém,thì ngây lập tức ngã người ra đằng sau,theo hắn ngả người lưỡi đao cũng theo đó chém lướt qua ở trên hắn một xíu,lưỡi đao của Hoàng trưởng lão chém không trúng.
Huỳnh Trấn Thiên cũng theo đà trượt qua,thanh kiếm cũng theo đó chém một vết đủ sâu,chém đứt gân chân của Hoàng Trưởng lão.
A..............một tiếng kêu thảm vang lên.
Hoàng trưởng lão kêu xong,cũng ráng đứng vững,quét trường đao về phía sau,ý đồ muốn chém vào lưng Huỳnh Trấn Thiên.
Huỳnh Trấn Thiên luồng thanh kiếm mình đang cầm ra đằng sau,cheng........tiếng kim loại va chạm vang lên,thanh kiếm thành công đỡ được trường đao,tuy vậy một lực phản chấn đằng sau lưng tác động,Huỳnh Trấn Thiên không tự chủ được văng xa về phía trước.
Hoàng trưởng lão gân chân bị đứt tạm thời không truy đánh Huỳnh Trấn Thiên được,hắn hít thật sâu quát với bang chúng âm nha bang xung quanh"Các ngươi xông lên,vây đánh hắn,chờ ta xử lý vết thương sẽ tự tay lấy đầu hắn"
Bang chúng âm nha bang xung quanh nghe vậy thì nhào vô,bắt đầu vây giết Huỳnh Trấn Thiên.
Huỳnh Trấn Thiên ổn định thân hình,thấy một màn như vậy thì liếm môi,nói"Tới tốt lắm,đỡ tốn công ta giết từng tên một,lên một thể giết mới đã tay chứ"
Nghe vậy mấy tên bang chúng âm nha bang xung quanh không rét mà run,tuy vậy nhưng lệnh của trưởng lão không thể làm trái,từng thanh đao,thanh kiếm,búa,rựa,hướng vị trí Huỳnh Trấn Thiên đánh tới.
Huỳnh Trấn Thiên động thân biến mất,khi xuất hiện hắn đã ở sâu trong lòng địch,hắn di chuyển qua lại rất nhanh,phụt.....phụt.....phụt......từng tiếng máu tươi phun ra vang lên,hắn như trở thành tử thần,đi tới đâu máu chảy đến đó,nếu để ý kỹ thì quanh thân hắn lợm lờ vài luồng hắc khí.
-Ác ma,ta không đánh nữa,cho dù có bị phạt cắt tứ chi đi nữa ta cũng không đánh nữa,hắn chính là ác ma.
-Trước mặt hắn thân thể ta không thể động đậy được,ta muốn chạy Á..........phụt........
-Anh em đừng chạy,để ta đi gọi trưởng lão đến trợ giúp.
-Đúng vậy,mau đi kêu các trưởng lão đến trợ giúp.
Phụt........phụt..........cho dù xung quanh nói gì,cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc giết người của Huỳnh Trấn Thiên được,hắn càng giết càng hưng phấn,trên mặt hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một nụ cười đầy quỷ dị.
Hắn cười tà mị nói"Khà khà các ngươi sao lại chạy đi như vậy,không phải muốn giết chết ta hay sao,nào lại đây,ta đứng cho các ngươi giết này"
Cho dù nghe hắn nói vậy,nhưng tất cả bang chúng Âm Nha Bang vây công hắn đều nhanh chóng chạy đến chỗ trưởng lão hoặc bang chủ.
Hoàng trưởng lão thấy vậy thì quát lớn"Các ngươi không được chạy,ai chạy xử theo bang quy,sẽ bị cắt đứt một tay đuổi ra khỏi bang"
Rất tiếc lời nói của hắn không hữu hiệu cho lắm,chỉ vài ba tên dừng chân,sau đó bọn hắn lại tiếp tục chạy đi,dù gì chặt tay vẫn còn hơn biến thành cái xác chết.
Hoàng trưởng lão thấy vậy thì rất tức giận.
Hắn đang định tiếp tục nói gì đó,thì một bóng người đang chậm rãi từ từ đi đến chỗ hắn.
End of dialog window.
Huỳnh Trấn Thiên đi đến chỗ Hoàng trưởng lão từ từ nói"Ngươi thật làm ta thất vọng quá,cứ tưởng ngươi đánh được với ta một trận,không ngờ cả 1 chiêu cũng đỡ không được"
Huỳnh Trấn Thiên sau khi trận chiến kết thúc,hắn ngay lập tức đi gặp Mạnh Hùng,hắn tới trước cửa phòng chần chừ hồi lâu rồi gõ cửa.
-Ai đó,vào đi cửa không khoá.
Huỳnh Trấn Thiên bước vào phòng cười nói"Xin chào bang chủ"
Mạnh Hùng nghe vậy ngấy ngoái lỗ tai mình rồi nói"Ngươi hôm nay có bị bệnh gì không a,sao lại khách sáo như vậy"
-Bang chủ à,lần này ta đến đây là để xin rời khỏi bang.
-Cái gì,sao đột nhiên lại rời bang.
-Aiizzz,ta cảm thấy ở mãnh hổ bang nguy hiểm a,khi chiến đấu ta nghe nói bang ta đắc tội với tiên nhân,vì còn phải giữ mạng để nuôi gia đình,nên không còn cách nào khác là ta phải rời bang thôi.
-Đệt ngươi mới là người đắc tội tên tiên nhân ấy,bang ta chỉ bị vạ lây thôi,bây giờ ngươi còn sợ bị bang ta liên lụy,thật là hết nói nổi.
-Nha,nói chung ta đến gặp mặt bang chủ lần cuối a,ta quyết đi rồi ngươi đừng có cản.
-Ừm,vậy thì đi đi,ta không cản.
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì bước đi,đi được vài bước,hắn quay đầu lại nói"Ta đi thật đó"
Mạnh Hùng không nhìn ra cảm xúc gì nói"Đi đi"
Hắn lại đi vài bước sau đó lại quay đầu lại nói:-Ta đi đây.
-Ưk,đi đi đừng nói nhiều,không ai cản ngươi đâu.
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì chu mỏ nói"Ngươi không cản ta sao?"
-Ngươi đã bảo đừng cản ngươi rồi mà,cho nên ta không cản.
-Aizzzz,vậy ta đi thật đó,bang chủ người nhớ bảo trọng a,chuyển lời tạm biệt cho các anh em nữa,tạm biệt.
Nói xong hắn nhanh chóng cất bước chạy nhanh về hướng Âm Nha Bang.
Mạnh Hùng nhìn ra cửa sổ,cho đến khi bóng lưng Huỳnh Trấn Thiên biến mất,hắn mới thở dài nói"Ngươi đứa trẻ ngốc,ta biết ngươi không muốn mãnh hổ bang vì ngươi liên lụy,cho nên ngươi mới chọn lựa ra đi,thật là ngốc,cho dù ngươi làm như vậy thì mãnh hổ bang cũng khó tránh khỏi kiếp này,ngươi tưởng âm nha bang sẽ không thêm mắm thêm muối,để vị tiên nhân kia tiến đánh mãnh hổ bang sao,haizzzz thôi tựa ta tôn trọng quyết định của ngươi"Tuy chỉ hơn 10 ngày nhưng Huỳnh Trấn Thiên cảm tình với Mãnh Hổ Bang rất tốt,từ khi hắn sinh ra,ngoài cha mẹ đã chết của hắn,Mãnh Hổ Bang là nơi đối tốt với hắn nhất,dù hắn có lỡ phá gì đi nữa,thì cùng lắm cũng chỉ bị Mạnh Hùng kêu đến trách phạt,khi đó chỉ cần hắn nịnh hót một lát,là sẽ được xá tội ngay,hắn đã tựa xem nơi này như là ngôi nhà thứ 2 của mình,vì vậy bây giờ phải ly khai mãnh hổ bang,hắn tâm trạng rất muốn khóc.
Một đường tâm trạng buồn rầu chạy nhanh đi hướng Âm Nha Bang,cuối cùng địa bàng âm nha bang cũng hiện lên trước mắt Huỳnh Trấn Thiên,đến đây hắn dẹp bỏ hết mọi tâm trạng buồn phiền,hắn rút từ trong ống quần ra một thanh kiếm,rút kiếm khỏi vỏ,một thanh kiếm cùn hiện ra,hắn ôn nhu nhìn thanh kiếm cùn này một lát,sau đó vẻ mặt hắn nhanh chóng có thêm một loại khí chất tà dị,hắn mỉm cười tà dị nói"Khà khà,đến lúc đại khai sát giới rồi,hôm nay phải giết cho đã mới được"nói xong hắn nhanh chân tiến sâu vào địa bàng âm nha bang.
Một nhóm 5 tên bang chúng âm nha bang đang trinh sát,đột nhiên thấy ở xa xa có một bóng người đang nhanh chóng lao đến,ý đồ muốn tiến sâu vào khu vực trung tâm âm nha bang,thấy vậy 5 tên bang chúng âm nha bang chạy tới quát"Người đến là ai,đến đây làm gì"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy cười tà nói"Người đến là diêm vương,đến đây để thu mạng các ngươi"
Một tên trong 5 tên kia nghe vậy giận dữ quát"Không biết sống chết,mọi người xông lên giết hắn"
Tên đó vừa dứt lời,đột nhiên Huỳnh Trấn Thiên biến mất trước mặt hắn,một lát sau một âm thanh tà dị vang lên"Nhớ,giết 5 người các ngươi là Huỳnh Trấn Thiên"âm thanh vừa kết thúc,5 tên bang chúng âm nha bang,trợn tròn con mắt ngả xuống chết.
Huỳnh Trấn Thiên tiện tay lấy một thanh kiếm từ trong tay một trong năm tên âm nha bang đã chết,rồi cất thanh kiếm cùn vào vỏ,tiếp tục lên đường hướng về phía tổng đàn của Âm Nha Bang.
Một đường đi,một đường tàn sát.
Cuối cùng hành tung của hắn cũng bại lộ,Cao Thành và các trưởng lão Âm Nha Bang nhanh chóng chạy ra.
Cao Thành nhìn thấy Huỳnh Trấn Thiên không khỏi ngoài ý muốn nói"Là ngươi,tại sao bây giờ ngươi lại ở đây,đáng ra ngươi phải chạy trốn rồi chứ"
End of dialog window.
-Tại sao ta phải chạy trốn chứ.
Huỳnh Trấn Thiên nghe hai chữ "Tiên Nhân",thì không khỏi tập trung ánh mắt nhìn vào vị trí người trung niên mới tới kia,đó là một người khoảng 50 tuổi,mặt vuông,mắt trợn to,mũi cao,miệng hơi rộng,trông gần giống với vị Hoàng trưởng lão hắn giết sáng nay.
Tên trung niên được cho là tiên nhân kia cũng nhìn vào Huỳnh Trấn Thiên,hắn xem xét Huỳnh Trấn Thiên một lát,sau đó lạnh như băng nói"Là ngươi đã giết em của ta,nếu vậy thì hôm nay ngươi chết chắc rồi"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy cười cợt nói"Em của ngươi là ai,sáng nay hình như ta có giết một con chó thì phải,đấy có phải là em ngươi không"
Tên tu sĩ trung niên kia nghe ra ý đùa cợt trong giọng nói của Huỳnh Trấn Thiên,hắn không khỏi giận dữ quát"Làm càn,hôm nay ngươi chết chắc rồi,cho dù có tu sĩ khác cầu tình giúp ngươi,thì hôm nay ngươi cũng phải chết"nói xong tay hắn kết ấn,quát"Hoả Cầu Thuật".
Một đốm lửa nhỏ màu cam từ trong tay hắn bay ra,sau đó bay thẳng về phía Huỳnh Trấn Thiên.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy,vội tập trung cao độ,hắn vận sát khí nhập vào thanh kiếm đang cầm trong tay,hắn điều khiển thanh kiếm nghiêng theo một góc chéo quát"Nhất Sát Kiếm".
Phạch một tiếng,thanh kiếm chém vào đám lửa làm cho đám lửa nhỏ màu cam kia tan rã,thấy một màn như vậy,tên trung niên tu sĩ kia quát"Không thể nào,sao ngươi có thể chém được"Hoả Cầu Thuật"chứ".
"Hừ,một đám lửa nhỏ mà thôi,có gì không chém được chứ,ta còn muốn chém cả ngươi nữa"nói xong,Huỳnh Trấn Thiên biến mất,sau một lát một ánh kiếm chém vào cổ tên trung niên tu sĩ kia.
Tên trung niên tu sĩ kia thấy vậy ngay lập tức nhún chân,thành công tránh thoát được thế công của thanh kiếm,hắn nói"Ta không tin một tên phàm nhân như ngươi,lại có thể thắng được một Tụ Linh Cảnh tầng 4 như ta,tiếp của một ta hoả cầu thuật"
Cao Thành một bên thấy vậy cũng vội nói"Để ta trợ giúp tiên nhân một chút sức lực"
Tên trung niên tu sĩ kia nghe vậy cũng gật đầu,hắn cảm thấy Huỳnh Trấn Thiên hơi quỷ dị,có một cổ cảm giác sợ hãi dâng trong lòng,khi hắn đối mặt với Huỳnh Trấn Thiên,vì thế nhanh chóng giết là tốt nhất.
Huỳnh Trấn Thiên lạnh lùng quát"Tốt lắm,cùng xông lên ta giết một thể cho nó gọn"nói xong hắn bắt đầu xông lên tấn công.
Leng keng......tiếng binh khí va chạm vang lên,Huỳnh Trấn Thiên một mình đánh với hai người,tuy hơi chật vật nhưng vẫn có sức đánh trả.
Đánh hồi lâu,Huỳnh Trấn Thiên bắt đầu có dấu hiệu đuối sức,trung niên tu sĩ và Cao Thành thấy vậy thì vui mừng,trung niên tu sĩ nói"Ngươi chết chắc rồi,để xem ngươi còn cầm cự được bao lâu,một lát rơi vào tay ta,ta sẽ đốt sống ngươi cho đến chết"
Huỳnh Trấn Thiên cũng biết mình tạm thời không địch lại hai người trước mắt,hắn suy nghĩ một lát,sau đó cất thanh kiếm vào đai lưng,hắn chạy nhanh theo một hướng,hắn vẻ mặt âm nhu vừa chạy hắn vừa nói"Đừng đuổi theo ta,nhà ta còn mẹ già con trẻ cần ta nuôi,ngươi mà đuổi theo giết ta,thì coi như ngươi giết 3 mạng người,đến khi đó coi chừng trời phạt đấy"
Trung niên tu sĩ không đem lời nói của Huỳnh Trấn Thiên vào tai,hắn lạnh lùng nói"Đừng nghĩ đến chạy thoát,hôm nay ngươi phải chết,Cao Thành ta cùng ngươi đuổi theo"
Cao Thành cũng không muốn để Huỳnh Trấn Thiên chạy thoát,hắn vội vàng nhanh chóng động thân đuổi theo.
.....................................
Rượt đuổi kéo đài đến nửa ngày trời,hiện 3 người đang ở trong một khu rừng cách khá xa Hoả Thành.
Huỳnh Trấn Thiên bộ đạng đuối sức nhìn 2 người còn đang đuổi theo đằng sau nói"Có gì từ từ nói a,các ngươi không đuối sức,nhưng ta đuối nha,cần gì phải động thân chém chém giết giết"
Cao Thành đằng sau nghe vậy quát to"Ngươi mà cũng nói lời này được,ai là người vào địa bàng của bang ta giết người hả,lúc đó ngươi có nói con khỉ móc gì không,bây giờ đòi từ từ nói chuyện,không có cửa đâu"
Trung niên tu sĩ cũng nói"Không cần nói nhiều,giết em của ta,hôm nay ngươi chết chắc rồi"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy nói "Được thôi,hôm nay ta khô máu với các ngươi,"Nhị Sát Kiếm"nhất kiếm diệt tiên nhân"nói xong người hắn toả ra một luồng sát khí đáng sợ
Hai người Trung niên tu sĩ và Cao Thành thấy vậy vội lui lại đằng sau,bọn hắn đã thử qua uy lực của "Nhất Sát Kiếm"rồi,cho nên nghe được Huỳnh Trấn Thiên đánh ra "Nhị Sát Kiếm",thì bọn hắn không dám chính diện đón đỡ.
Rất tiếc không như bọn hắn mong đợi,không có một nhát chém nào được chém ra cả,bọn hắn quay đầu lại nhìn vào vị trí Huỳnh Trấn Thiên thì không có một ai cả,Huỳnh Trấn Thiên thì đang chạy thục mạng ở xa xa,bọn hắn thấy vậy biết mình bị lừa không khỏi giận dữ quát"Tên khốn ngươi không chết tử tế"
Huỳnh Trấn Thiên một bên chạy,một bên cấp tốc suy nghĩ"Như vậy không được nha,cứ thế này kết cục của ta là chết a,làm sao mới cắt đuôi được hai tên nguy hiểm đằng sau đây, không biết khu rừng này có hung thú gì không,nếu có thì tốt có thể lợi dụng để cắt đuôi hai tên kia"
Ríttttttt..............một tiếng rít lớn vang lên.
End of dialog window.
Oành........Đùm mmmm........sau đó tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên.Nên dùng (←) hoặc (→) chuyển chương