Nhận được tin về tình hình trước khi
mất tích của sư phụ và một ngàn linh thạch từ đồ đệ Phong Hữu Chỉ, Giang Trừng liền gửi thư cho đại sư huynh đang giám thị Văn Nhân Quân.
Lấy chiếc lông vũ do hắc điểu đại sư huynh sai đi gửi thư trước đó hóa
thành ra, cô vận linh lực nơi đầu ngón tay, điểm vài phát biến lại thành chim, đặt tay lên đầu nó, nhẩm thầm lời muốn nói.
Hắc điểu khôn lanh lắm, Giang Trừng nói xong, nó liền vỗ cánh, chớp cặp
nhãn đỏ bay đi, đương nhiên trước đó đã để lại cô một chiếc lông khác.
Giang Trừng cho lông đen vào túi trữ vật, vỗ cái túi vừa mới ních đầy,
quyết định đến Hứa gia Thương Nguyên thăm tam sư tỷ Trịnh Dao, để chị an lòng.
Hứa gia Thương Nguyên vẫn lộng lẫy nguy nga hệt vậy, chủ nhân Hứa Lam
Kiều vẫn khoác cái điệu bệnh tật như trước. Giang Trừng đến không đúng
lúc, Trịnh Dao sư tỷ đang ngủ, Hứa Lam Kiều ngồi cạnh chăm nom, ánh mắt
chuyên chú ấy khiến bóng đèn là Giang Trừng cảm thấy mình hơi quá chói
lóa.
"Nàng vẫn chưa dậy, khó lắm mới ngủ được một chút, không tiện gọi, chi
bằng tứ sư muội nghỉ ngơi dùng bữa trước hẵng?" Hứa Lam Kiều cất giọng
tuy nhẹ nhàng nhưng lại rõ vẻ không cho phép người khác từ chối.
Giang Trừng cũng không gấp gáp gì, cô nhìn gương mặt đang ngủ hơi tái
của Trịnh Dao, dứt khoát đồng ý rồi theo tôi tớ bất thình lình xuất hiện đi ăn uống tắm rửa. Nghe đồn Hứa gia Thương Nguyên có đến vài suối
thuốc tốt cho người ngâm, gia chủ Hứa Lam Kiều cũng đã thẳng thừng gọi
cô là tứ sư muội như sư tỷ Trịnh Dao rồi, Giang Trừng thấy mình không
cần khách sáo với hắn.
Cơ mà biết rõ cô là sư muội rồi thì cái mớ địch ý đề phòng lồ lộ kia là
như nào! À không, cõi tu chân nam nam nữ nữ bên nhau là chuyện thường
tình. Tóm lại, cô ngán tận cổ đám đàn ông thích ghen tuông vớ vỉn này
rồi, trông thì có vẻ hiền lành, sao tính tình lại y chang đại sư huynh
thế kia.
Giang Trừng hơi ấm ức nhưng vẫn thoải mái chạy đến suối nước nóng thư
giãn một chập, vừa tắm vừa thưởng thức các loại thức ăn tươi ngon, tức
thời cảm thấy những bôn ba tất tả trước kia như tan biến cả, đúng là
sướng hết thốt nên lời.
Đến tối, Giang Trừng rốt cũng đã gặp được sư tỷ Trịnh Dao, lại trải
nghiệm cảm giác được quan tâm soi xét. Vì cô nhỏ nhất trong số các sư
huynh muội, lại còn nhập môn muộn nhất nên luôn được chăm nom. Chính vì
được săn sóc chân thành, Giang Trừng bất giác đã đưa họ vào phạm vi
những người mình phải bảo vệ.
Đời trước sống hơn hai mươi năm, cô chỉ có một đứa em trai là chỗ thân
thiết, đến thế giới này bỗng lại thêm bao nhiêu là người khiến mình bận
lòng, nghĩ đến lại thở dài.
Giang Trừng liếc Hứa gia chủ nghiêm trang lễ độ bên cạnh, bỗng lại lên
cơn nghịch, sải bước đến nhiệt tình ôm chầm lấy Trịnh Dao đang ngồi tựa
trên giường, cọ đầu vào hõm cổ chị, làm nũng: "Sư tỷ mau khỏe lại đi ạ ~ Không chỉ mỗi chị lo cho em, em cũng rất lo cho chị đó ~ Mọi người kẻ
thì bị thương kẻ lại mất tích, em sợ chết được ~ Sao tự dưng lại xảy ra
nhiều chuyện thế này!"
Trịnh Dao ôm cô vào lòng khẽ cất tiếng dỗ dành, khí chất bạn trai dịu
dàng tung tóe ra cả, Giang Trừng lén liếc Hứa Lam Kiều cạnh đấy, thấy nụ cười hắn dùng để nhìn hai người đã sắp rơi rụng, không kìm nổi tiếng
cười thầm trong dạ.
Khì, này thì khoe ái ân trước mặt mấy đứa thất tình nè, dốc cho cạn chén dấm lâu năm này đi heng.
"Giang cô nương, tam sư tỷ nhà cô vẫn chưa khỏe hẳn, không thể mệt mỏi
lâu, thôi thì để nàng ngủ thêm lát nữa nhé." Hứa Lam Kiều hắng giọng,
rốt cũng lên tiếng.
Giang Trừng: Há há sao trước mặt tam sư tỷ không gọi cô là tứ sư muội nữa đi.
"Ấy, Hứa gia chủ nói phải, tôi sơ sót rồi. Nào sư tỷ, để em dìu chị nằm
xuống." Giang Trừng cẩn thận đỡ Trịnh Dao nằm xuống, dém góc chăn cho
chị, sau đó ngồi đấy nắm tay chị, không có vẻ gì là muốn đổi chỗ.
Im lìm một chốc, Giang Trừng và Trịnh Dao cùng nhìn Hứa Lam Kiều. Giang
Trừng cười đến là sáng láng chính trực, "Hứa gia chủ, sư tỷ muội bọn tôi muốn trò chuyện riêng một lát, anh xem?"
Hứa Lam Kiều đi rồi, Trịnh Dao cười thành tiếng, cốc đầu Giang Trừng một cái, "Sao lại cố ý chọc người ta."
"Có hả? Đâu nào ~" Giang Trừng cười xán lạn, trông vô cùng chân thành.
Kể ra thì cô chưa đến nỗi ghét Hứa Lam Kiều, người không thích hắn ra
mặt chính là sư phụ và nhị sư... huynh.
"Thôi, không nói mấy chuyện đó nữa, sư tỷ hẳn chỉ nghe nhắc sơ về vụ mất tích của sư phụ thôi nhỉ?" Giang Trừng thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Trịnh Dao cũng nghiêm túc hơn, gật đầu, "Đúng vậy, trước đó ta cứ mê
man, ít khi tỉnh táo, chỉ nghe nhị sư bá bảo sư phụ mất tích rồi, ngoài
ra chẳng biết gì thêm, nhị sư bá sợ ta lo nghĩ, không dưỡng thương đàng
hoàng nên cũng chẳng nói nhiều, rốt cuộc là như nào, muội kể ta nghe
xem."Giang Trừng không định giấu, tỉ mỉ thuật lại từ đầu tới đuôi cho chị
nghe, gồm cả việc các đệ tử đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích sư phụ.
"Lát thăm sư tỷ xong em sẽ lên đường đến biển Vô Tận ngay." Giang Trừng nói.
Trịnh Dao đặt tay lên ngực, mày cau tít lại, "Nếu không bị thương thì
giờ ta đã đi tìm sư phụ rồi, Người mất tích quá lạ lùng, ta lo lắm, mà
chuyện này cũng chẳng thể nói với ai, chỉ trông cậy vào mấy người bọn
muội, đến lúc nào mới hay tin sư phụ đây. Sư phụ lâm nguy, người làm đồ
đệ như ta lại không thể đi tìm, đúng là đáng hổ thẹn."
""Sư phụ luôn phải bảo bọc đồ đệ chứ, chuyện sư phụ đã không giải quyết
nổi, một tiểu đồ đệ như con chẳng nhẽ lại lợi hại hơn? Để đệ tử phải lo
lắng, sư phụ mới là người nên xấu hổ ấy!" Nếu sư phụ có ở đây, hẳn Người sẽ nói thế." Giang Trừng bắt chước giọng điệu của Bạch Nhiễm Đông,
tiếp, "Đám oắt chưa mọc đủ lông đủ cách mấy đứa mà đòi vượt qua sư phụ
á, còn khuya!"
Trịnh Dao: "Phụt ~ Sư phụ có lẽ sẽ bảo thế thật."
Giang Trừng thấy mình đã chọc cười thành công, cũng cong môi lên, "Sư
tỷ, không sao đâu, sư phụ thông minh như thế, sẽ chẳng dễ gì gặp chuyện, có khi chẳng chờ bọn em đến cứu Người đã tự trở về rồi ấy. Với cả chị
phải tin sư huynh muội nhà mình chứ, chị an tâm dưỡng thương đi, gần đây em cũng đã tiến bộ lắm rồi."
"À, ngoài chuyện này ra, em còn muốn hỏi sư tỷ một việc nữa." Giang Trừng chậm chạp buông lời, vẻ mặt kỳ lạ.
Trịnh Dao hơi tò mò về thái độ của cô, hỏi ngay: "Sao thế?"
Giang Trừng: "Thì là... sư tỷ có biết nhị sư tỷ... ừm... đó... chị có biết không?"
Mới đầu Trịnh Dao còn hơi mờ mịt, sau đó bỗng sáng tỏ, phì cười: "Muội nhận ra rồi à?"
Giang Trừng: "Vậy là, đúng thế ạ?"
Trịnh Dao: "Ừ, thực ra nhị sư tỷ là nhị sư huynh."
Giang Trừng: "... Ha ha. Nhưng sao tam sư tỷ phát hiện ra được vậy?"
Trịnh Dao bưng mặt, nhớ lại chuyện cũ, dở khóc dở cười, "Ừm, hồi mới
nhập môn ta vẫn chưa biết đâu, sư phụ dặn ta phải thân thiết với "nhị sư tỷ", khi ấy sức khỏe ta không được tốt, sư phụ bảo tới chỗ nhị sư tỷ
ngâm suối thuốc, đại khái là Người muốn xem tuồng ấy mà, thế là bèn cố ý kêu ta mời nhị sư tỷ tắm chung, đặng bồi đắp tình cảm sư tỷ muội."
Giang Trừng: "Sư phụ đúng là một nhân vật khó diễn tả bằng lời."
Trịnh Dao: "Tóm lại, nhị sư huynh bị ta bám mãi thành phiền, bèn tiết lộ mình thực ra là nhị sư huynh. Nhắc mới nhớ dung mạo của nhị sư huynh
đẹp quá lắm, không nhận ra cũng chẳng trách được."
Giang Trừng: "Em nghĩ mình rốt cũng đã hiểu tại sao hồi đi Cực Bắc, được chăm sóc mà nhị sư huynh lại bức bối rồi, nhưng do đâu mà anh ấy lại
cải trang thành nhị sư tỷ ạ?"
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như từ hồi còn rất nhỏ huynh ấy đã ăn mặc điểm trang như nữ tử rồi."
Hai người trò chuyện một lát, Trịnh Dao lộ vẻ không gượng được nữa,
Giang Trừng ngừng để chị dưỡng sức, mình lặng lẽ rời khỏi. Hứa Lam Kiều
chưa đi nghỉ, vẫn ở đấy chờ chị. Giang Trừng không để hắn cất tiếng,
thẳng thừng cáo từ rồi phóng khoáng dời bước.
Lúc cô đi là nửa đêm, giữa rừng sâu núi thẳm và các thành trì làng mạc
của người phàm đều đã lặng thinh, chỉ có vài nơi là còn rộn rã. Chỉ khi
lướt qua thành trì tu chân thì đèn đuốc vẫn còn sáng tỏ nơi lầu gác mờ
sương, nô nức dập dìu. Giang Trừng ngự kiếm gấp rút lên đường, chẳng hơi sức đâu ngắm sắc đêm tĩnh mịch, cô như ánh sao băng vút ngang chân
trời, chớp mắt đã biến mất.
Giữa khuya cô độc, cô rốt đã để lộ nỗi ưu tư mình vẫn kiềm nén, trên mặt vắng bóng nụ cười quen thuộc.
Những cảm xúc tiêu cực dù là sốt ruột, lo lắng hay đau buồn, cô đều
không muốn thể hiện ra với những người mình quan tâm, cô chỉ muốn mình
thật bình tĩnh, để họ an lòng. Trước kia, bạn bè xung quanh luôn cho
rằng cô là một người có thể dựa dẫm vào, dường như chẳng có gì cô làm
không được.
Cô đã quen diễn vai để người ta có thể tin tưởng nương nhờ.
Hai ngày sau, Giang Trừng đến biển Vô Tận. Biển Vô Tận nằm ở phía đông
nam của sơn phái Dung Trần, giữa vùng biển bao la vô bờ là bảy mươi bảy
hòn đảo, mỗi hòn đảo được vài tông môn và gia tộc tu chân quy mô khác
nhau chiếm giữ, dưới lòng biển còn có cả đám yêu thú lợi hại.
Dân cư nơi đây dũng mãnh hơn ở sơn phái Dung Trần, người phàm nhiệt tình hiếu khách, tu sĩ cũng tùy ý đi lại trong thành trì phàm nhân, vùng đất này dường như không có thành trì dành riêng cho người phàm, họ chung
sống hòa thuận với tu sĩ, người người biết tu chân, nơi nơi bắt gặp tu
sĩ, đây hẳn là điểm đặc sắc riêng của vùng biển Vô Tận này.
Với cả biển Vô Tận là nơi có nhiều tán tu nhất, vàng thau lẫn lộn, tuy náo nhiệt nhưng cũng dễ xảy ra chuyện.
"Vị tu sĩ này, trông cậu có vẻ mới đến thành Biên Hải lần đầu, có muốn
thuê trọ không? Phòng thượng hạng ở lầu Vạn Quần chúng tôi chỉ mười linh châu một đêm thôi!"
"Tiền bối, chi bằng đến xem thử gác Lai Tiên bọn tôi, gác Lai Tiên kèm
linh bộc, có thể giới thiệu những nơi thú vị gần đây cho tu sĩ, lại còn
phục vụ đặc sản hải vực, chỉ mười hai linh châu một đêm!"
"Nhìn là biết tu sĩ đây là người dày công tu luyện, quán Phương Xuân
chúng tôi có tụ linh trận cỡ đại, ra ngoài hành tẩu vẫn nên tìm một nơi
dồi dào linh khí mới phải!"
"Tu sĩ, tôi..."
"Tiền bối văn nhã thư sinh thế này chỉ hợp với lầu Phiên Nhiên chúng tôi thôi..."
Vừa vào thành đã bị các tu sĩ cấp thấp ăn diện vô cùng tươm tất nhưng
lại làm nghề kéo khách ào đến vây lấy, tâm trạng Giang Trừng hơi phức
tạp. Cô như thoáng trở về thế giới của mình, đúng là ở đâu cũng có cò
mồi.
Cuối cùng, tu sĩ gác Lai Tiên đã chèo kéo Giang Trừng thành công, vì hắn triển những hai chiêu sát thủ, một
là hướng dẫn viên linh bộc, hai là đặc sản hải vực.
Xứng với tên của mình, gác Lai Tiên được xây rất cao, đủ để khinh thường đại đa số các kiến trúc ở thành Biên Hải này, nội thất bên trong phảng
phất tiên khí, tuyệt nhất là ở gần biển, có thể ngắm cảnh đường chân
trời cách đấy không xa.
Nhưng Giang Trừng đến đây không phải để thưởng cảnh, cô tới tìm manh mối.
"Tiền bối muốn thăm biển Vô Tận ạ? Thế thì ngài đến không đúng lúc rồi,
dạo này nơi ấy không yên bình gì cho lắm." Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc bộ đồng
phục linh bộc màu xanh của gác Lai Tiên cười mỉm bảo.
Giang Trừng đáp ừ, tỏ vẻ tò mò vừa phải: "Không yên bình lắm là sao nhỉ? Trước kia ta nghe ai đấy bảo trong bốn hải vực lớn, biển Vô Tận là yên
bình nhất mà, đã xảy ra chuyện gì à?"
"Mấy năm nay thiên tai khắp nơi, biển Vô Tận may sao không bị, cuộc sống cũng tạm ổn. Nhưng mấy hôm trước tự dưng lại xuất hiện chuyện tử giới
dung hợp, tiền bối biết chăng? Mới đầu chỉ có vài nơi bị, nhưng sau vài
ngày lại xuất hiện càng nhiều thêm." Tu sĩ áo xanh thưa.
Giang Trừng gật đầu tự nhiên, "Nơi ta đến từng xảy ra tình huống này, ta cũng đã tận mắt chứng kiến một nơi bị dung hợp bởi tử giới. Hình như
ngoài những vùng đất bị xâm chiếm bởi tử giới đột ngột xuất hiện ra thì
chẳng còn vấn đề gì khác nữa. Những tu sĩ quèn như chúng ta chưa từng
đến các tòa thành chết ý, sao biết rõ đầu cua tai nheo thế nào."
Giang Trừng chém gió bằng thái độ vô cùng nghiêm túc, sau khi đến đây cô đã giấu thực lực của mình, chỉ trưng ra tu vi tầm Khai Quang hậu kỳ, ở
nơi mà phàm nhân và tu sĩ chung sống với nhau như thành Biên Hải, những
tu sĩ với mức tu vi như vậy thường chiếm phần đông nhất, không hay bị
chú ý.
Tu sĩ áo xanh nghe thế, cười ra chiều bí ẩn, "Thế hẳn là tiền bối chưa
biết rồi, giữa biển Vô Tận cũng đã xuất hiện một nơi bị tử giới nuốt,
diện tích lại cực kỳ lớn, ngay trung tâm luôn. Tuy tôi chưa tận mắt
chứng kiến, nhưng có một người bạn của tôi đã thấy qua rồi, nghe cậu ta
bảo, mảng tử giới to tướng ấy xuất hiện vô cùng lặng lẽ, treo ngược trên trời, bao trùm cả vùng biển, che khuất tầng không, dạo này còn khuếch
rộng ra mãi."
"Vậy cơ á? Có cơ hội thì ta cũng muốn đi xem thử hiện tượng lạ này lắm." Giang Trừng cười xởi lởi, rặt một vẻ công tử xuất thân tông môn chưa
từng nếm đau trải khổ, vẫn sót một ít ngây thơ sôi nổi.
Tiểu tu sĩ áo xanh sợ cô xúc động lại làm quàng luôn, nghe thế vội
khuyên: "Tiền bối nên cân nhắc kỹ ạ, tuy mới đầu chưa xảy ra việc gì
nguy hiểm ở đó, nhưng dạo này lại khác, tu sĩ gần đây liên tiếp bị nạn,
nhưng lại không rõ nguyên nhân và kẻ thủ ác. Người thì nói yêu thú dưới
biển gây nên, nhiều người lại cho rằng đấy là tác phẩm của thứ gì đó xấu xa trong tử giới, nhưng vẫn chưa có kết luận chính xác. Tóm lại, khu
vực ấy rất nguy hiểm, đến cả các tu sĩ thuộc bảy mươi bảy hải đảo của
biển Vô Tận cũng đã phải cố né vùng ấy mà đi."
"Ghê đến vậy hả?" Giang Trừng nhướng mày rõ vẻ không tin, "Nếu không ai
tận mắt trông thấy, sao biết được có đúng là thứ gì đấy thuộc tử giới
gây ra hay không, và nếu người ta chứng kiến rồi mà vẫn sống để quay về
đưa tin được, thì hẳn cũng chẳng nguy hiểm lắm, đi hóng thử biết đâu lại gặp kỳ ngộ."
Tu sĩ áo xanh đã thầm xem Giang Trừng là con cháu gia tộc tu chân ngây
thơ hồn nhiên rồi, tuy hơi xem thường cái điệu không biết trời cao đất
dày của cô, nhưng tu vi người ta lại cao hơn những một cấp, hắn không
dám để lộ tâm trạng, chỉ ra chiều bí ẩn, nhỏ giọng khuyên: "Tiền bối
không biết ấy chứ, thực ra dạo gần đây lại xuất hiện thêm vài vụ mất
tích kỳ lạ của các nữ tu."
"Ấy?" Rốt cũng đã nghe được điều mình muốn biết, Giang Trừng nhướng mày thốt ồ, "Xuất hiện thêm kẻ hại nữ tu à?"
"Không." Tu sĩ áo xanh lắc đầu, "Những nữ tu ấy đều mất tích khi băng
ngang vùng tử giới trên biển Vô Tận, có người nhìn thấy họ đang ngự kiếm phi hành rồi đột ngột biến mất giữa trời, hình như bị tử giới hút
vào... Có người thử đến tử giới tìm, tất cả đều không quay về."
"Một cô con gái của môn chủ tông môn ở đảo Lạc Nhạn thuộc bảy mươi bảy
hải đảo đã mất tích như thế, vị môn chủ ấy phái mười mấy đệ tử đi tìm,
cuối cùng chẳng ai trở lại. Hẳn tiền bối đã rõ vùng ấy nguy hiểm nhường
nào rồi nhỉ, người có tu vi đã vào Kim Đan hậu kỳ như môn chủ nọ còn
không dám tùy tiện đi tìm con gái nữa là." Tu sĩ áo xanh lắc đầu than
thở.
Giang Trừng thầm nhớ chuyện này, chuyển vẻ mặt thành kinh ngạc rồi hỏi:
"Lạ lùng vậy, sao tử giới lại hút người khác vào được, ta chưa nghe
chuyện này bao giờ... Thế cậu biết mấy nữ tu cùng mất tích khác có lai
lịch như nào không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết vài người thôi."
"Cậu kể nghe thử xem." Giang Trừng lượm lặt được không ít tin tức từ chỗ cậu trai này, thông tin tuy hơi chung chung nhưng lại vừa đủ, cô cũng
chỉ muốn định hình sơ hướng đi thôi, những tin tức xác đáng thực sự đâu
thể tìm hiểu bằng cách dễ dàng như vậy. Có những chuyện chỉ các tu sĩ ở
đây lâu rồi mới biết.
Nhắc mới nhớ, trong các tiểu thuyết võ hiệp hoặc phim truyền hình thường sẽ có mấy tổ chức buôn tin đúng không? Thế sao ở đây lại không có?
Phiền ghê, cô muốn nghe ngóng nhưng lại không thích bị người khác chú ý
đến.
Giang Trừng không trò chuyện quá lâu với tu sĩ áo xanh ấy, nói được một
lúc đã lặng lẽ đổi đề tài, xoay sang bàn về mỹ thực ở hải vực, Giang
Trừng tỏ ra rất hứng thú, sau cùng còn gọi một bàn đặc sản to tướng. Tu
sĩ áo xanh thấy thế, lui xuống với thái độ cũng tạm gọi là hiền lành
nhiệt tình.
Xơi một nửa, gói nửa còn lại vào túi trữ vật, Giang Trừng cầm linh thạch ra bát phố, nghe thuyết thư, vào quán trà thưởng trà, lại ních đầy bụng đủ loại tin vỉa hè, giữa cuộc thảo luận của tu sĩ và người phàm, hoàn
thiện thông tin mình vừa góp nhặt trước đấy.
Cuối cùng, cô dạo trên con đường cái của thành Biên Hải, mua khá nhiều
đặc sản hải vực, không giấu nổi vẻ giàu có, khiến một số người ngấp
nghé. Dò xét thử tu vi của đối phương, Giang Trừng tỏ ra chẳng hay biết
gì, vi vu cả đêm, đương nhiên là để chờ chúng hành động.
Đấy là một nhóm sáu tu sĩ, năm tên tu vi Trúc Cơ kỳ, kẻ cầm đầu Khai
Quang kỳ. Thường thì ở đâu cũng có tu sĩ kiểu côn đồ đường phố này,
chúng chuyên ra tay với các tu sĩ đến từ nơi khác, trông có vẻ không nán lại lâu, tu vi không cao, thiếu cảnh giác và hơi xông xênh như vậy, chứ không va chạm với những người nom như có vai có vế.
Giang Trừng đâu phải mới rời nhà lần đầu, cũng chẳng phải chưa gặp
trường hợp như vậy bao giờ, phải nói cô đã khá quen với những phi vụ
này, vì phong cách ưa thích nhất của cô là "kẻ cắp gặp bà già", không
hiếm lần ra tay làm việc.
Ôi, là một tu sĩ nghèo không có thế mạnh, đi ngoài chả có thu nhập,
chẳng tìm cách kiếm tiền thì làm gì còn đường sống. Giang Trừng cảm
thán, xếp năm tên tu sĩ nọ thành đống, còn gã Khai Quang kỳ kia thì trói riêng một góc.
Quen tay lột toàn bộ linh thạch của chúng, Giang Trừng áng chừng, hơi
hơi bất mãn, cho cả vào túi mình rồi mới cúi người véo má tên tu sĩ Khai Quang kỳ, cười tươi hỏi: "Bạn ê, bạn có vui lòng giải đáp một vài thắc
mắc cho tôi không?"
"Mi, mi vốn chẳng phải Khai Quang kỳ!" Gã tu sĩ nọ giận dữ bảo, bị Giang Trừng véo má nên giọng không rõ lắm, "Tốt hơn hết là mi thả huynh đệ
bọn ta ra nhanh, nên biết đây là địa bàn bọn ta, dám đùa với bọn ta hả,
mi chết chắc rồi!"
"Ồ? Ý của bạn là, để sau này đỡ phải bị kiếm chuyện thì tốt hơn hết tôi
nên giết người diệt khẩu ngay bây giờ ấy hả?" Giang Trừng hiền lành đáp
lời, cảm nhận được người trong tay mình đơ ra.
Rất rõ ràng, gã chẳng còn cứng miệng được như ban nãy nữa, giọng đã hơi
chùng lại, "Dù, dù mi có giết chúng ta thì cũng sẽ để lại dấu vết, bấy
nhiêu huynh đệ chắc chắn sẽ tìm ra mi, báo thu thay bọn ta!"
"Ha ha ha ~"Giang Trừng nhặt một tấm gỗ gần đấy lên vỗ má gã, khẽ cất
tiếng: "Nhưng giết bọn mi xong là ta lại rời khỏi đây ngay rồi ~ Có khi
sau này chẳng bao giờ đến nữa, huynh đệ bọn mi đi đâu tìm ta? Mà ta cũng tò mò lắm đấy, bọn mi mà cũng có đám huynh đệ bằng lòng vượt ngàn dặm
xa chỉ để truy sát ta hả?"
"Đừng có giở trò khôn vặt nữa, nếu muốn sống tiếp, chi bằng ngoan ngoãn
hợp tác với ta, trình bày vài điều ta muốn biết, có khi lúc ấy ta lại
vui vẻ thả bọn mi đi ấy chứ." Giang Trừng cười bảo, hài lòng nhìn gã
thay đổi ánh mắt.
Cô đứng lên liếc chúng từ trên cao, chậm rãi buông lời: "Ta muốn biết
tin tức liên quan đến vụ nữ tu mất tích, khai hết những gì bọn mi biết
ra, từng người một, đầu tiên là mi." Cô chỉ tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kém
nhất trong bọn, "Nếu ta không vừa ý, đành phải giữ mạng bọn mi lại
thôi."
Cái lốt người xấu của Giang Trừng khá giống thật, đám tu sĩ này hoảng
hồn hết cả, tên nào tên nấy tranh nhau thuật lại những gì mình biết. Làm mấy nghề kiếm nhanh này sẽ toàn tiếp xúc với phường đầu đường xó chợ,
những kẻ có thể trụ lâu ở vùng này đương nhiên phải hiểu nhiều biết
rộng, thông tin bọn chúng cung cấp còn khổng lồ hơn những gì Giang Trừng nghe ngóng được. Giang Trừng khá may mắn, đám tu sĩ này rõ "uyên bác",
tin tức nhận được hữu dụng hơn cô tưởng.
Khác với những gì tu sĩ áo xanh ở gác Lai Tiên kể, đám tu sĩ này bảo nữ
tu mất tích không phải vì bị tử giới hút vào, mà là do một yêu tu sống
ngay dưới tử giới gây nên.
"Yêu tu nọ đã sống khá lâu dưới vùng biển ấy, nguyên hình là nhện biển,
trước kia hiếm khi ra ngoài, nhưng từ sau lúc tử giới xuất hiện thì gã
đã hơi bất thương, tôi tình cờ nghe một tu sĩ bảo gã yêu tu ấy đang bắt
nữ tu..."
"Cái tử giới ấy quái thật, tu sĩ vào thì chết, nhưng người phàm được dắt vào theo lại trốn được ra, tin tức trong ấy cũng do tên người phàm ấy
đồn đãi..."
"Diện tích của tử giới ngày một tăng, sắp lan ra ba hòn đảo gần đấy rồi, tôi nghe nói dạo này khá nhiều hải đảo ở gần tử giới đã bắt đầu liên
kết lại, tìm cách khống chế tốc độ lan rộng của nó, còn có người bảo họ
đang chuẩn bị phá hủy tử giới..."
"Tôi, tôi biết một nữ tu bị bắt đã..."
Giang Trừng thỉnh thoảng đặt câu hỏi, vặn cả đám vài vòng, thấy không
còn tin gì để moi nữa bèn dứt khoát rời đi, ra khỏi thành ngay, không
vương vấn gì.
Thấy Giang Trừng đi thẳng, đám tu sĩ vốn còn run vì sợ mình bị diệt khẩu nằm dưới đất, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thực ra Giang Trừng cũng không định giết chúng, cô đâu phải đứa cuồng
giết người, ngoài những khi bắt buộc ra thì cô không muốn động tay tý
nào. Huống hồ trên người chúng chẳng tanh máu là bao, chắc không phải
phường đại ác, trước đó cũng chả định mạnh tay với cô, đã vậy dọa một
trận là đủ rồi.
Mà nhắc mới nhớ, dạo này cô mẫn cảm với mùi máu tanh hơn nhiều, nhẽ nào lại là năng lực mới "khai sáng" sau khi ớ ớ với đại sư?
Biển Vô Tận mà người ta kháo nhau
rằng quanh năm trời trong nắng ấm, không một gợn sóng nay hoàn toàn mất
đi vẻ thân thiện, nước biển cuộn trào vỗ mạnh vào đá ngầm bên bờ, dấy
lên từng đợt sóng khổng lồ cao vài trượng, tựa như muốn lấn vào các
thành trì ven biển, nhưng lại bị các bức tường thành cao và kết giới lập lòe cản lại, dẫu có dữ dằn đến đâu cũng không thể tiến thêm một phân
nào.
Đường chân trời giáp biển chớp lóe sấm rền, mây đen vây kín, chỉ nhìn
thôi đã phải kinh hồn bạt vía, huống hồ nơi ấy lại mang đến cảm giác rất rất không lành cho các tu sĩ.
Sự thay đổi đột ngột của biển Vô Tận khiến các tu sĩ chuẩn bị vượt biển
phải nán lại thành Vọng Uyên bên bờ, Giang Trừng cũng thế. Cô chỉ cần
dùng thời gian một tuần trà để đi từ thành Biên Hải dõi mắt ra xa có thể thấy biến đến đây, ngờ đâu vừa mới tới thành Vọng Uyên sừng sững bên bờ thì trời đã kéo đầy mây đen, phút chốc gieo mưa tầm tã, cùng lúc đấy,
biển Vô Tận thay đổi một cách đáng sợ.
So với thành Biên Hải Giang Trừng từng nán lại một ngày, thành Vọng Uyên nom có vẻ cổ kính hơn, tường thành đồ sộ giăng đầy kết giới hằn đầy vết chống chọi với yêu thú dưới biển tự cổ chí kim, cửa thành được xây cao
hơn những tòa thành bình thường khác, họa đủ loại hung thú trừ tà trấn
sát bằng sơn đỏ.
Vào thành cũng không xuất hiện từng tốp tu sĩ kéo khách, mọi người đều
tới lui vội vàng. Ven đường có những tiểu thương đang vội vã dọn quầy,
giữa màn mưa như nối liền đất trời, tất cả mọi âm thanh đều bị tiếng mưa ào ạt bao trùm.
Tu sĩ có lợi hơn phàm nhân ở khá nhiều khía cạnh, ví như trời đột ngột
mưa như trút, tu sĩ hoàn toàn chẳng cần lo rằng mình sẽ nhếch nhác ướt
mèm, vì phép tách bản thân ra khỏi màn mưa bình thường này vốn cực kỳ
dễ. Thong dong dạo bước dưới mưa, giày áo trắng của Giang Trừng chẳng
vương một giọt nước, nếu không ưa làm màu, không sợ làm hỏng bầu không
khí thì đến dù cũng chẳng cần cầm.
Giang Trừng nhìn trái ngó phải, phát hiện một quán trà có phong cách tạm ổn. Không ít tu sĩ yêu thích mỹ thực, cũng khá nhiều tu sĩ ăn kham mặc
khổ, nhưng vì để thể hiện phong cách mà đa số người sẽ chọn quán trà
quán rượu làm nơi bàn chuyện, trao đổi tin tức. Thường những nơi như thế sẽ được bày biện trang nhã, tên biển nhã nhặn, xây cao và buông màng
lụa.
Đến gần cửa, Giang Trừng ngửi thấy hương trà tươi mát, thoang thoảng
nhàn nhạt giữa màn mưa, quả đúng là quán trà, xem ra cô phải nán lại đây tán dóc với thiên hạ trước khi mưa tạnh rồi, nếu may có khi còn hóng
được thêm vài thông tin hữu ích. Trước khi làm gì cũng phải chuẩn bị kỹ
càng, để tăng phần trăm thành công thì biết càng nhiều điều càng tốt.
Vừa bước tới hiên, Giang Trừng định xếp dù lại thì trông thấy một bé gái gần đấy đội mưa chạy đến, cô bé thắt bím hai bên, trên gương mặt nhỏ
xinh là bầu má hây đỏ phúng phính nom đáng yêu vô cùng, có điều sắp
thành chuột lột.
Cô đang nghĩ vẩn vơ, cô bé nọ đã vấp phải gì đấy ngã bộp xuống đất, lăn
một vòng dưới vũng nước nông, cả người lấm lem những bùn. Bị ngã nhưng
nó không khóc, hơi rầu rĩ chống tay xuống định bò dậy.
Bỗng nhiên, cô bé cảm nhận được một chiếc bóng phủ lấy mình, nước mưa
trên người cũng biến mất, một vạt áo trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt.
Nó ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn, lúc trông thấy người đang khẽ khom lưng
giơ tay về phía mình thì giật thót, nỗi sợ hãi bao trùm đôi mắt to xinh
đẹp, cô bé hốt hoảng lắm.
Giang Trừng sững sờ bởi phản ứng của nó, không kìm được phải giơ tay lên sờ mặt mình. Cô khá đẹp, đẹp bình dị trong veo chứ không sắc sảo, người nào mới gặp cũng sẽ ấn tượng bởi vẻ ngoài tuấn tú ngây thơ, hiền hòa
sáng láng của cô, Giang Trừng đã lừa biết bao nhiêu là người với gương
mặt này rồi.
Nhưng cô không ngờ cô bé trước mặt lại phản ứng kỳ lạ như vậy, thái độ
và ánh mắt của nó như đã từng gặp cô rồi, nhưng nếu thực sự là thế, sao
cô chẳng nhớ gì cả?
"Mưa to vậy sao lại chạy một mình ngoài đường thế bé?" Nhận ra vẻ hoảng
loạn và ngẩn ngơ trong ánh mắt của cô bé, Giang Trừng dẫu ngờ vực nhưng
không thể hiện ra, chỉ cười thân thiện chìa tay kéo nó dậy khỏi vũng
nước, lau bùn hộ.
Cô bé kém khoản che giấu tâm trạng hơn Giang Trừng nhiều, được Giang
Trừng kéo dậy, nó khá căng thẳng, chỉ dám liếc cô một cái rồi cúi đầu
xuống ngay, lí nhí đáp: "Tôi về ngay đây, cha đang chờ."
Dứt lời, cô bé bèn định giãy khỏi Giang Trừng xông vào màn mưa, Giang
Trừng lại xốc thẳng nó lên, nhét thẳng vào lòng, cười bảo: "Mưa to thế
này, một đứa trẻ như em chạy ngoài đường không an toàn, để ta đưa em về, dẫn đường nào."
Song, sau khi được bế lên, cô bé trông có vẻ rất không thích lại gần
Giang Trừng này bất ngờ lại không vùng vẫy, chỉ mỗi vẻ rầu rĩ trên mặt
phức tạp đến mức Giang Trừng chẳng tài nào hiểu nổi, cô lâm vào mờ mịt.
Cô đã chắc chắn rằng cô bé này biết mình, nhưng không phải kẻ thù gì. Vì ánh mắt nhìn cô của nó không chứa ác ý, thậm chí còn vương nét tò mò,
có điều cô bé cực kỳ nhát gan.
Và hoàn toàn chẳng biết cách từ chối người khác.
Trong lòng Giang Trừng, cô bé lắp bắp: "Tôi tự về được.", sau khi bị
Giang Trừng cười tít chuyển chủ đề thì ngại nhắc lại, da mặt mỏng đến
đáng thương. Nhưng dẫu có thế thì ánh mắt của cô bé cũng vô cùng lạc quẻ với thân xác mới mấy tuổi này, sau khi soi kỹ nó vài lần, Giang Trừng
cứ thấy sai sai là lạ, song lại không biết cảm giác ấy bắt nguồn từ đâu.
"Bé con, em mấy tuổi rồi?"
"Tôi... bảy tuổi." Cô bé lí nhí đáp, khẽ khàng vịn hờ tay Giang Trừng.
"Mưa to thế em chạy ra ngoài, cha mẹ không lo à?""Tôi chỉ có cha, không có mẹ."
"Cha em bất cẩn quá thể, mưa to thế sao lại để em ra ngoài một mình? Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?"
"Không đâu, tôi thuộc đường, nhà tôi gần đây, trước mặt kia kìa, hôm nay cha bận, tôi ra ngoài chơi một lát về ngay ấy mà." Cô bé thật thà đáp
lời, ngây ngô đến độ Giang Trừng phải cảm thấy ngại. Tuy Giang Trừng
không có ác ý, nhưng cô thực sự rất tò mò về thái độ của cô bé đối với
mình, thế mới mớm thử vài câu, nào ngờ lại dễ dàng như vậy.
Quá dễ dãi quá đơn giản, trái lại khiến Giang Trừng không thốt nên lời
được nữa. Có câu "kẻ phức tạp thua bởi người giản đơn, kẻ quanh co chẳng thắng nổi người ngay thẳng" còn gì.
Hỏi thêm vài câu, Giang Trừng từ bỏ việc thăm dò, thôi, chỉ vì thấy cô
bé này ướt mèm cô mới tiện tay giúp đỡ, chẳng cần lúc nào cũng phải làm
rõ mọi chuyện như vậy.
Đến một tiểu viện tường trắng, Giang Trừng thoáng nhìn vài tán cây chìa
ra ngoài, thả cô bé xuống con đường lát đá trước cổng, đưa dù và xoa đầu nó, "Rồi, em vào nhà, ta đi đây."
Sau đó xoay người bước vào làn mưa, những hạt mưa rơi xuống vẫn chẳng
chạm được vào người Giang Trừng mà dạt sang hai bên như được đôi tay vô
hình nào đấy hất ra, đôi giày trắng của cô cũng không chạm vào nước mà
lững lờ trên mặt đất, bóng lưng thẳng tắp, phóng khoáng phong lưu lắm
thay.
Cô bé cầm dù đứng dưới hiên nhà dõi theo dáng hình rời đi của Giang
Trừng, ánh mắt vương nỗi ngưỡng mộ và ước ao. "Nếu mình được như nàng ta thì tốt biết bao, thế thì đã..."
Giọng nó rất khẽ, chưa dứt lời, cánh cửa sau lưng đã cót két mở ra, lấp ló bên trong là một bóng người cao gầy.
"Vào thôi, thay đồ đi." Giọng nam nhàn nhạt vang lên.
"Vâng con biết rồi, thưa cha." Bàn tay cầm dù của cô bé siết lại, cúi
đầu bước vào viện tử, người đàn ông cao gầy kia thì đưa đôi mắt thanh
thanh màu trà nhìn theo hướng Giang Trừng rời đi, rồi cũng đóng cửa.
Tán xanh trên tường vây bị mưa cuốn, thềm đất lá rơi đầy.
Giang Trừng trở về quán trà mình nghía được trước đấy, bên trong có rất
nhiều tu sĩ, nhưng không ngồi rải mà túm tụm thành đôi ba nhóm. Sau khi
lên lầu, Giang Trừng ngó bừa một vòng rồi bước đến chỗ một người đàn ông khoác lơi áo xanh, để râu quai nón trong góc phòng.
Ở đây chỉ có gã ngồi một mình, cũng chỉ có một mình gã uống rượu giữa quán trà sực nức hương trà này.
"Đạo hữu, tôi ngồi đây không phiền chứ?"
Tu sĩ bê tha ngó cô một cái: "Phiền."
"Vậy thì xin làm phiền." Giang Trừng cười, ngồi xuống đối diện gã.
Tu sĩ nọ khựng lại, hàng mày đen rậm dựng thẳng nom khá dữ dằn: "Mi không nghe ta bảo gì à?!"
Đây hẳn là lý do gã độc chiếm một bàn, vẻ ngoài khá hung hăng.
Giang Trừng lờ câu nói sặc mùi dữ tợn của gã đi, lấy một vò rượu to
chừng nắm tay từ túi trữ vật ra, mở nắp cười: "Tôi mời ông uống rượu."
Tu sĩ bê tha nghẹn họng, lập tức hèn mọn nín thin, chỉ nhướng mũi, đôi
mắt lấp lánh hau háu nhìn vò rượu trong tay Giang Trừng, không thèm uống cả rượu của mình.
"Rượu này tên "Bất Túy", là rượu sư bá tôi ủ đấy, ngoài kia không có
đâu." Giang Trừng huơ tay trên miệng vò, hương rượu lập tức nồng nàn
hẳn, khiến ba tu sĩ ở chiếc bàn cạnh đấy cũng phải dõi mắt hóng sang.
"Bất Túy? Nghĩa là uống vào không say á?" Tu sĩ bê tha hỏi.
Giang Trừng cười hiền, rót một chung nhỏ mời gã, "Chi bằng ông nếm thử, xem có say không?"
Tu sĩ bê tha hấp tấp nhấc chung cạn chén, mắt lại sáng hơn, to giọng khen một tiếng: "Rượu ngon!"
"Thế thêm chung nữa nhé đạo hữu." Giang Trừng rót liền ba chung cho gã,
thấy đối phương vội vàng uống ngay, cô lắc vò, cười khì một tiếng.
Đây là rượu đại sư bá Liên Vị Hành ủ riêng cho sư phụ Bạch Nhiễm Đông
nhà cô, cô đã vòi nàng vài vò. Giang Trừng không hảo món này, nhưng mấy
vò rượu đây là để chơi người ta... À không, để moi tin.
Tu sĩ bê tha lặng lẽ uống rượu, ánh mắt tỉnh táo nom chẳng có vẻ gì là
say, nhưng Giang Trừng phát hiện động tác của gã chậm hơn nhiều, đây
chính là tác dụng của "Bất Túy". Trông thì không say, nhưng thực ra đã
say rồi, tu vi càng thấp càng dễ say, và lúc say sẽ thật thà tuôn ra hơi nhiều chuyện. Tu sĩ bê tha này có tu vi cao hơn Giang Trừng một cấp
nhỏ, ba chung là đủ.
"Đạo hữu là yêu tu đúng không?" Giang Trừng giăng kết giới để không ai
nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người, xong xuôi mới cười tít hỏi.
Lúc không sử dụng linh lực thì yêu tu cũng chẳng khác linh tu gì mấy,
nếu kỹ càng thì khó ai phát hiện nổi, ông râu quai nón nom khá hung tợn
trước mặt này che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát khỏi mắt Giang
Trừng, cũng phải cảm ơn đại sư huynh yêu tu của cô, không có anh huấn
luyện thì cô chẳng tài nào nhận ra được.
Quả nhiên, nghe Giang Trừng hỏi thế, tu sĩ bê tha chậm chạp gật đầu.
"Và là yêu tu dưới biển, đúng không?" Giang Trừng nhạy cảm ngửi được mùi biển trên người gã.
"Ừ." Tu sĩ đáp.
"Vậy..." Giang Trừng cười tươi hơn, "Ông kể tôi nghe chơi, trong lòng biển Vô Tận đã xảy ra chuyện gì to tát lắm nhỉ?"
HÀNH TẨU BÊN NGOÀI.
Yêu tu râu quai nón nom có vẻ bê tha này tên là Côn Thủy, nguyên hình là cá côn - một loại yêu thú có kích thước khổng lồ, Giang Trừng từng thấy hình trong tạp chí Yêu thú rồi. Cá côn sống ở biển, có cái miệng gồm ba tầng răng nhọn chiếm gần nửa quả đầu, dẫu dưới biển sâu có vô vàn yêu
thú thì vẫn thuộc hàng không dễ trêu vào.
Nhưng loài hung thú ấy thời khắc này lại hóa thành người và đến lánh nạn ở thành trì tu chân ven biển của nhân loại, có thể thấy lòng biển Vô
Tận đã vô cùng nguy hiểm.
"Ngoại trừ tử giới xuất hiện trên mặt biển, trong lòng biển cũng đã xuất hiện tử giới, chỉ vì tu sĩ loài người chưa xuống biển nên chưa phát
hiện, mảng tử giới trong lòng biển khổng lồ hơn trên mặt biển nhiều, tôi ở gần đấy, rốt cũng bị ép phải chuyển đi, không chỉ tôi mà yêu thú ở
vùng biển đấy đều đã cuốn gói hết cả." Ánh mắt Côn Thủy dài dại, Giang
Trừng hỏi gì gã bình tĩnh đáp nấy.
Đương nhiên gã sẽ chỉ tiết lộ những điều không mấy quan trọng với mình,
nếu Giang Trừng hỏi chuyện bí mật một chút, tiềm thức Côn Thủy phản
kháng rất kịch liệt, tất không hiệu quả. Vì thế, Giang Trừng hỏi rất cẩn thận.
"Bọn ông rút khỏi nơi ấy là vì trong tử giới có thứ gì nguy hiểm à?"
Côn Thủy ngập ngừng giây lát mới đáp: "Không biết, nhưng tử giới sẽ thôn tính hết mọi vật, nó ngốn tất cả những thứ tồn tại trên vùng mình chiếm được, không đi sẽ bị nuốt chửng, nguy hiểm lắm."
Giang Trừng nhịp nhịp ngón tay trỏ xuống bàn, ngoái đầu nhìn bầu trời
trập trùng mây đen đàng xa. Cô tiếp xúc với tử giới nhiều hơn người
khác, cô tận mắt chứng kiến mảng tử giới đầu tiên xuất hiện ở sơn phái
Xuất Trần, khi ấy nó chỉ khiến người ta chấn động chứ chẳng có vẻ gì là
quá nguy hiểm, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó đã khiến nhân loại phải kiêng dè hơn thêm.
Sau này, lúc ở mộ U Tổ, cô còn từng cùng đại sư lên tử giới, bên trong
đấy rỗng không nhưng Giang Trừng luôn cảm thấy bất an, trộm nổi gai ốc
suốt, song chẳng phát hiện được gì. Tử giới, rốt cuộc là thứ gì? Chỉ là
một thế giới đã chết bỗng dưng xuất hiện? Không, chẳng thể nào đơn giản
như thế.
"Nó nuốt cả vật sống lẫn vật chết và cả không gian của thế giới này, không gian bị nó chiếm lấy đều biến mất hết."
Nghe Côn Thủy nói thế, tay Giang Trừng khựng lại, đột nhiên trợn trừng
mắt, lộ vẻ không tài nào tin nổi. Cô nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Những mảng tử giới mà cô tiếp xúc đều xuất hiện trên trời, cao xanh vốn
chẳng có gì, cô chỉ cảm thấy bị che mất một khoảng thinh không, nhưng
nếu tử giới xuất hiện dưới đất, ở các thành trì người đến kẻ đi thì sao? Chúng sẽ chồng lên nhau ư? Không, tử giới sẽ chiếm lấy chỗ vốn dĩ, cũng có nghĩa tử giới chính là một cái miệng khổng lồ sẽ nuốt trọn không
gian vốn có của thế giới này, lấp chính nó vào đấy.
Nếu tử giới xuất hiện trên mặt đất, thành trì nơi ấy, thậm chí cả những
người chưa kịp rời đi đều sẽ biến mất toàn bộ. Hiện thời đất liền vẫn
chưa xảy ra tình trạng này, nhưng tất cả tử giới đã xuất hiện đều đang
bành trướng không ngừng, lan đến mặt đất hồ như chỉ là vấn đề thời gian. Tử giới lan tràn, con người có thể chuyển nơi ở, nhưng nhỡ một ngày nào đấy, tử giới chiếm cứ toàn bộ thế giới thì sao? Cư dân của thế giới này biết đi đâu được nữa?
Có phải sẽ như những cư dân từng sống ở tử giới? Nhưng nơi ấy đã xảy ra
chuyện gì mà lại thành cõi chết thế kia? Những sinh linh nơi ấy, dù sống hay chết, đã biến đâu mất rồi? Cả thảy đều bỏ ngõ.
Đến cả người không thuộc thế giới này như Giang Trừng, lúc này đây cũng
phải toát mồ hôi lạnh vì những phỏng đoán ấy. Đúng là thế giới này rất
rộng lớn, nhưng theo sự xuất hiện ngày càng nhiều và tốc độ lan tràn
ngày càng nhanh của tử giới, ngày tận thế cách họ đã không còn xa nữa.
Giang Trừng biết, ắt hẳn các lão tổ thuộc những tông môn lớn đã có những suy đoán riêng, có lẽ đại hội Thiên Cơ lần trước được mở ra để họp bàn
cách giải quyết, song đến nay vẫn chưa công bố tin tức chính xác, có thể thấy vấn đề tử giới này rất hóc búa, đến các lão tổ cũng chưa tìm được
biện pháp áp chế.
Tạm nén sầu lo vào lòng, Giang Trừng lại dồn tâm trí vào việc tìm kiếm
tung tích sư phụ. Rõ ràng đã sắp xảy ra chuyện lớn, thời khắc này, sự
mất tích của sư phụ sẽ đẩy dòng Bạch Linh của họ vào muôn trùng nguy cơ, đã không đơn thuần chỉ là an nguy của mỗi sư phụ mà còn liên quan đến
tất cả đệ tử bọn cô.
Phải tức khắc tìm được sư phụ!
Giang Trừng hỏi Côn Thủy thêm vài câu về tình hình dưới biển Vô Tận, sau khi nắm bắt khái quát thì không dừng chân lâu, cô trực tiếp đội mưa rời đi.
Cô không thể cứ đi thẳng đến tử giới trong lòng biển để dò thám được,
phải đến hòn đảo thuộc cụm bảy mươi bảy hải đảo gần tử giới một chút
nghe ngóng đã. Nay hòn đảo gần tử giới nhất là đảo Thích Gia, nghe tên
đã biết họ Thích là gia tộc tu chân lớn nhất trên đảo này rồi.
Sóng bên bờ đã dịu hơn nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, mây đen xa kia
bắt đầu tan bớt, vừa đến bờ biển ngoài thành, Giang Trừng đã thấy một
người ngự kiếm vội vàng bay thẳng về phía biển, trông còn gấp gáp hơn cả cô.Mở tấm bản đồ vừa đổi được ra, bấm quyết tìm hướng đi xong, Giang Trừng cũng phất áo ngự kiếm lao đến nơi mây đen đang tụ họp.
Biển Vô Tận không chỉ có sóng là nguy hiểm, có lẽ nên nói thứ hiền nhất
chính là những ngọn sóng trông dữ dội ấy, đám hung thú ẩn nấp dưới lòng
biển, chực chờ săn mồi mới thực sự nguy hiểm. Đâu phải tất cả yêu thú
đều có thể tu thành người và mở mang linh trí, phần lớn cư dân của biển
chính là đám ăn thịt hung tàn kia.
Một con hung thú với cái mồm khổng lồ đầy răng cưa bỗng xông vù ra khỏi
mặt biển, chồm đến đớp Giang Trừng đang bay. Giang Trừng đã ngự kiếm ở
độ cao an toàn rồi, nhưng con hung thú này thực sự rất to, lúc mở to mồm lao đến chỗ cô, cái đuôi với chiều dài bằng nửa cơ thể vẫn còn nằm dưới nước.
Trông thì kinh khủng nhưng Giang Trừng đã ngự kiếm lướt qua đám răng
trong cái mồm há to của nó, tư thái vô cùng thong dong. Con hung thú nọ
chỉ nhờ vào chiêu búng người này để đớp Giang Trừng, giờ cô lách mất, nó đành hậm hực rơi lại xuống biển, tiếp tục núp chờ con mồi kế đến.
Bay giữa biển, không phải cứ cách mặt nước đủ cao là an toàn, vì chẳng
ai rõ trong lòng biển có những loại yêu thú kỳ lạ gì, thậm chí rất nhiều loài có thể phóng vụt lên kéo tu sĩ đang ngự kiếm trên trời xuống đấy.
Giang Trừng ngự kiếm rất tốc độ, thế là cô nhanh chóng trông thấy tu sĩ
đi biển ngay trước mình ban nãy. Vị tu sĩ ấy đang gặp nguy hiểm, một đàn yêu thú mình dài nửa mét rộng một ngón tay trông như chỉ đen liên tục
phóng từ dưới biển lên chỗ y, tốc độ cực nhanh vang tiếng xé gió, Giang
Trừng liếc thoáng qua đã nhận ra đấy là loài rắn Hải Tiêu.
Loài rắn này sống trên mặt biển, mình mang kịch độc, khốn nạn nhất là
lại tập trung theo bầy, vài trăm con cùng hành động. Yêu thú biển, những loài vô cùng mạnh sẽ sống đơn lẻ, còn lại sẽ tụ tập quần cư.
Giang Trừng tức khắc bay sang, mười mấy chiếc châm đen kẹp giữa các ngón tay thoắt cái đã lấp lóe ánh vàng, đâm phọt óc mười mấy con rắn Hải
Tiêu đen. Đám rắn bị cô phóng châm qua đầu rơi đồm độp xuống biển rồi bị đồng loại xé xác làm thịt, mặt biển loang loáng sắc đỏ nhạt.
Dùng cách này giải nguy cho tu sĩ nọ, Giang Trừng không đến quá gần,
thấy y có thể tự ứng phó được rồi mới chắp tay chào một cái. Tu sĩ nọ
vội trả lễ, khua tay ném một vật cho cô, cao giọng: "Đa tạ đạo hữu ra
tay cứu giúp, xin nhận chút quà mọn này."
Hai người không cùng hướng tách ra từ đây, Giang Trừng cất viên minh
châu to cỡ trứng bồ câu ấy vào túi trữ vật, tiếp tục lên đường.
Trong thời gian lịch luyện, cô đã giết rất nhiều người, cứu không ít
người, đương nhiên cũng từng được người cứu. Đi đường thấy người gặp
nạn, những tu sĩ xuất thân chính thống thường sẽ ra tay giúp đỡ, trừ
trường hợp quá nguy hiểm, tự thấy không làm được gì hoặc những kẻ lòng
dạ bất chính, tham sống sợ chết hay tử thù của nhau mới nhắm mắt làm lơ.
Trong cõi tu chân đa phần là khung cảnh hòa thuận hữu hảo này, đám cặn
bã ác độc kia vẫn thuộc số ít. Có kẻ ích kỷ, ắt cũng có người nhân từ
lắm thay.Càng đi ra xa, càng có ít yêu thú đột nhiên lao ra đớp cô. Giang Trừng
thầm nhủ, yêu tu Côn Thủy nói đúng thật, lòng biển xa này hẳn đã bị tử
giới nuốt mất, thế nên đám yêu thú dữ tợn vốn cư trú nơi đây lũ lượt dời về vùng duyên hải khiến nơi ấy nguy hiểm hơn nhiều, càng đến chỗ sâu,
yêu thú trái lại càng ít.
Giang Trừng đứng trên kiếm dõi mắt thật xa, cô đã có thể thấy rất rõ
mảng tử giới treo ngược trên biển rồi. Cũng như mảng ở mộ U Tổ, từng
khối kiến trúc đen nặng trĩu tử khí, khiến vùng biển nó che lấp mất
nhuốm mùi chẳng lành theo.
Giang Trừng định lên đường đến đảo Thích Gia, cách đấy không xa bỗng
vọng tới tiếng kêu cứu của một cô gái, nhớ lại chuyện nữ tu mất tích
liên tục xảy ra gần đây, cô tức khắc lao về phía nọ.
Nhưng đến nơi rồi Giang Trừng mới phát hiện ở đấy không chỉ có mỗi cô
gái mà còn cả hai chàng trai, có vẻ ba người này thuộc cùng một tông
môn, hai nam tu đang bảo vệ nữ tu vào giữa, gắng sức khua kiếm chém bầy
dơi đông nghịt xung quanh.
Bầy dơi có đầu to bằng quả bóng đá lại đông những vài trăm con này vừa
nhìn đã biết khó nhằn, chẳng trách ba người nọ tái xanh cả mặt, nhất là
cô gái ở giữa, tiếng thét chói tai kia đã lẫn âm khàn. Mục tiêu quá
khoai, rõ ràng là xông vội qua cũng vô dụng, phải nghĩ cách khác mới
được, Giang Trừng đứng đấy suy xét thật nhanh.
Ba người đã trông thấy Giang Trừng bay đến, mới đầu sáng bừng ánh mắt,
nhưng khi chứng kiến cô ngừng lại, hai chàng trai thở dài, cũng biết tu
vi cô không cao, đại khái sẽ không mạo hiểm tính mạng đến cứu người lạ
như họ. Nhưng cô gái ở giữa lại cắn môi, nhìn Giang Trừng đứng ngoài
vòng dơi vây, thình lình bảo hai chàng trai: "Đại sư huynh nhị sư huynh, chúng ta dụ đám dơi hút máu này sang chỗ tu sĩ kia đi."
Chàng trai thấp hơn nghe thế, kinh ngạc thốt lên: "Sư muội, làm thế
chẳng phải dồn cậu ta vào chỗ chết ư, mình không thù không oán..."
"Đại sư huynh! Gã không chết thì chúng ta chết! Huynh muốn chết ở đây
nhưng muội thì không! Nhị sư huynh, mau. chúng ta sang đấy!" Ả kéo gã
trai cao hơn, van nài.
Gã ta nghe vậy, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, trước khi thực sự làm thế, ánh mắt gã nhìn sư huynh mình ngập tràn ghen ghét, thừa lúc y không chú ý
đã đẩy y lên trước thu hút không ít dơi hút máu, sau đó đạp y rơi xuống
rồi kéo cô gái nọ lao đến chỗ Giang Trừng.
Giang Trừng đã thấy hành vi của hai kẻ này, khựng lại động tác chuẩn bị
giúp đỡ, dứt khoát xoay người rời đi. Cô đã gặp kha khá loại người như
vậy, không thể cứu.
Thấy cô định chạy, hai kẻ nọ hốt hoảng, gã trai nghiến răng lôi một
chiếc lọ nhỏ ra từ túi trữ vật, nhanh tay ném về phía Giang Trừng, lọ nổ giữa không trung, chất lỏng đỏ tươi bên trong tung tóe cả, một ít rơi
xuống biển, phần lớn tưới lên người Giang Trừng không kịp tránh.
Chứng kiến hành động của gã ta, ả kia kinh hãi: "Nhị sư huynh, sao huynh lại ném nó đi, chuyến này chúng ta toi công rồi! Biết ăn nói thế nào
với sư phụ!"
"Muốn sống, về nhớ câm mồm lại!" Gã ta gắt vội, ả rúm ró im bặt, chỉ hằn học nhìn sang Giang Trừng.
Còn Giang Trừng, nhìn đám dơi khổng lồ bay về phía mình, mặt mày cô còn
khó coi hơn. Lật tay bắn châm vàng về phía hai kẻ đã đến gần kia. Chúng
vội vàng tránh đi, song châm vàng vừa mảnh vừa nhiều, né mấy cũng dính
mười mấy lỗ nhỏ, chúng liên tục rên đau.
Giang Trừng muốn giải quyết hai kẻ này gọn lẹ hơn nhưng đám dơi hút máu
kia quá tốc độ, nếu còn dây dưa sẽ toi mạng nơi đây, thế là cô mặc kệ
chúng, bắt đầu chạy trốn bằng vận tốc nhanh nhất.
Lũ dơi chẳng màng đến ai khác nữa, chỉ chăm chú đuổi theo Giang Trừng.
Giang Trừng liếc chất lỏng màu đỏ trên người, lấy ngón làm dao tước bỏ
vạt áo dính dớp. Vạt áo ấy nhanh chóng rơi vào đám dơi, cuồn cuộn biến
mất giữa tiếng kêu chít chít, chỉ còn vụn vải tơi tả.
Phần nhiều dơi vẫn đang đuổi theo Giang Trừng, cô nhìn cánh tay cũng
dính đầy chất lỏng lau mãi không sạch kia, nó cứ như đã ngấm vào da,
khiến tay cô ánh đỏ, vô cùng kỳ dị.
Đám dơi bám riết chẳng buông, Giang Trừng dùng mọi cách vẫn không thoát
nổi, cô liếc mảng tử giới trên không đang dần xa mình, bất thình lình
lao xuống mảng tử giới dưới biển.
Giang Trừng chỉ muốn thử thôi, nào ngờ đến vùng tử giới, đám dơi kia
thực sự đã ngoan hơn nhiều, Giang Trừng nhìn vạt biển yên ả ôm trọn lấy
tử giới bên dưới, lại ngó đám dơi hút máu tuy đã im lặng nhưng vẫn theo
sát sau lưng rồi hít sâu một hơi, lao mình xuống biển.
LÀ NGƯỜI TỐT HAY NGƯỜI XẤU?
Vừa tỉnh lại, Giang Trừng đã cảm thấy có người đang ở sát bên, một người lạ hoàn toàn. Cô lập tức cảnh giác, nhắm mắt lăn sang hướng khác tránh theo bản năng.
Nhưng không gian nơi đây hẹp hơn cô tưởng, “cộp” một tiếng, Giang Trừng ngồi quỳ trong tư thế đề phòng thầm xuýt xoa đau đớn. Cô không nên hành động khi chưa rõ tình hình, nhìn cột đá nứt cả rãnh lớn kề bên, Giang Trừng thấy đầu mình càng nhức hơn.
Và đang quỳ kế chỗ Giang Trừng nằm ban nãy là một tu sĩ tướng mạo bình thường khí chất ôn hòa, hắn vẫn giữ nguyên động tác chuẩn bị đắp tấm áo choàng xuống, ngỡ ngàng nhìn pha hành động thần tốc của Giang Trừng, cùng cây cột đá bị đầu nàng choảng nứt.
“Ờ, đạo hữu… không sao chứ?” Tu sĩ rụt áo choàng về, lùi lại một bước, hỏi hơi lúng túng.
Giang Trừng cũng thấy ngượng, nhưng không sao, cô mặt dày mà, thế là tu sĩ nọ lại được chiêm ngưỡng cảnh Giang Trừng thu hồi động tác, cười với mình một cái, phong độ phủi vạt áo trắng không dính tý bụi, chủ động bước tới hành lễ, thân thiện cất tiếng: “Chào đạo hữu, thất lễ quá, tại hạ là Giang Trừng thuộc sơn phái Dung Trần.”
Xã giao cũng phải biết khi nào nên giới thiệu thân phận thật, Giang Trừng nhận ra tu sĩ tướng mạo bình thường trước mặt là người cùng nhóm với hai kẻ kia, bị chúng xem như đá lót đường trốn.
Để tránh đám dơi hút máu nọ, cô nghiến răng lao thẳng xuống biển vì nghĩ vùng này không có yêu thú, dẫu còn mối nguy tiềm ẩn thì cứ chờ dơi đi hết rồi bay lên lánh sau, ngờ đâu tình hình dưới nước lại khác với định liệu. Ai mà lường được trong lòng biển thoạt nhìn êm ả lại có xoáy nước khổng lồ như vậy.
Giang Trừng đột ngột bị cuốn vào, chỉ kịp dùng linh khí hộ thân sư bá cho, rồi chìm nổi giữa xoáy nước. Xoáy nước hơi quái, Giang Trừng không thoát được, trước lúc hôn mê đã thấy một bóng đen lớn nặng nề xông đến mình, sau đó tối sầm mắt bất tỉnh, tỉnh dậy đã là hiện tại.
Nghe Giang Trừng tự giới thiệu, tu sĩ nọ cũng vội nói: “Đảo Thích Gia, Thích Dữ Tu.” Dứt lời, sực nhận ra Giang Trừng tự xưng cô thuộc sơn phái Dung Trần, hắn căng thẳng hẳn lên, chêm thêm một câu, “Thì ra là tiền bối thuộc Dung Trần sơn phái.”
Thích Dữ Tu trông có vẻ thành thực, lúng búng vài câu nghe chẳng êm tai, bèn dứt khoát ngậm miệng luôn. Tông môn có to có nhỏ, sơn phái Dung Trần chấn nhiếp một phương, tiếng tăm lừng lẫy cõi tu chân, với Thích gia thì đấy quả là môn phái khổng lồ, đến cả gia chủ bọn họ cũng không dám càn rỡ trước mặt bất kỳ một sơn chủ nào thuộc Dung Trần.
Thích Dữ Tu từng theo gia chủ đến dự Vạn tông triều hội một lần, đứng xa nhìn đệ tử của các sơn phái lớn ấy, thấy ai nấy phong thái tuấn tú, tiêu sái xuất trần, như ánh trăng rực sáng giữa các đệ tử môn phái nhỏ bọn họ. Người trước mặt đây, mỗi cái nhấc tay xoạc chân thôi đã ung dung thanh thản, nụ cười trên mặt cũng khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân, ngay cả trong tình huống này vẫn chẳng lộ chút bối rối. Thích Dữ Tu nhìn đối phương, tự lấy làm thẹn.
“Nhớ trước đó Thích đạo hữu bị quật xuống biển, tôi không kịp đến cứu, áy náy quá.” Giang Trừng ngồi xuống, giơ tay tỏ ý mời, Thích Dữ Tu bèn ngồi xuống đối diện cô.
“Ôi, kể ra thì xấu hổ, hai người kia là đồng môn của tôi, nhưng giữa chúng tôi có vài chuyện lục đục, lần này cùng ra ngoài theo lệnh của sư phụ, không ngờ họ lại thế này…” Mặt mày Thích Dữ Tu đượm nét âu sầu, trông không có vẻ gì là muốn nói nhiều, Giang Trừng bèn không hỏi thêm.
Cơ mà lời Thích Dữ Tu vừa nói đã nhắc cô nhớ, Giang Trừng giơ cánh tay, nhìn sắc đỏ ăn vào da vẫn chưa phai.
“Trước đó, hai vị kia đã tạt thứ này lên người tôi, Thích đạo hữu có biết nó là gì không?” Giang Trừng sờ vùng da đỏ như máu kia, không sốt sắng là bao, đến giờ vẫn ổn thì cần chi nóng ruột, với cả trong người cô còn có ma chủng chẳng biết khi nào mới đâm chồi nữa mà, cùi rồi sợ gì lở.
Thích Dữ Tu liếc cánh tay cô, thành thật đáp: “Đó là thứ sư phụ bảo bọn tôi tìm, nhưng tôi cũng không rõ công dụng của nó.”
“Thế Thích đạo hữu lấy thứ này ở đâu?” Giang Trừng nhớ đến đám dơi bám riết không tha kia, trong lòng đã có suy đoán, nhưng câu trả lời của Thích Dữ Tu lại lạ lùng hơn cả mấy cái khả năng mà Giang Trừng nghĩ ra được.
Bọn họ tìm được thứ này ở tử giới.
“Trong tử giới có một mỏm núi rũ ngược, bên trong có con yêu thú dơi hút máu khổng lồ, ổ của nó chính là nơi sản sinh ra chất lỏng màu đỏ ấy.” Thích Dữ Tu nói.
Trong tử giới không có sinh vật, yêu thú dơi hút máu đấy hẳn đã mới dọn đến sau khi tử giới xuất hiện, nhưng tất cả yêu thú đều cố tránh xa nơi ấy, tại sao dơi hút máu lại đến gần? Giang Trừng kéo tay áo che vết đỏ, không nghĩ nhiều thêm, xoay sang quan sát nơi mình tỉnh dậy.Họ đang ở trong một hang động dưới nước, không rõ là đâu.
“Kể ra, Thích đạo hữu cũng may.” Giang Trừng ngó hòn đá ướt bên cạnh, bỗng thuận miệng nói.
Thích Dữ Tu sững lại, sau đó trả lời: “Vẫn phải đa tạ tiền bối, nếu lúc đấy tiền bối không thu hút sự chú ý của đám dơi hút máu kia, giờ tôi đã chẳng ngồi đây rồi.”
“Đúng thế, chúng ta may cả làng.” Giang Trừng xoay sang cười: “Còn nữa, Thích đạo hữu không cần phải khách khí thế đâu, gọi thẳng tên Giang Trừng hoặc xưng đạo hữu cũng được. Muốn ra khỏi đây, chúng ta vẫn phải giúp nhau.” Dứt lời cô chỉ một hướng, “Không nên chậm trễ, trễ ắt có biến, chi bằng bây giờ chúng ta xem xét mọi nơi?”
“Được, tất cả xin nghe đạo hữu.”
“Tôi không quen thuộc gì nơi này, nếu Thích đạo hữu có ý kiến, xin vui lòng chỉ giáo.” Giang Trừng vỗ vai hắn, ngón tay khẽ khựng rồi rụt lại thật nhanh, nghiêm mặt nói: “Rồi, Thích đạo hữu, chúng ta đi thôi.”
Giang Trừng tỏ ra rất thân thiện, Thích Dữ Tu cũng chân thành đối đãi, hai người thỉnh thoảng trao đổi với nhau, bầu không khí không tệ. Thoắt cái đã đi hết con đường đá hẹp kia, Giang Trừng trông thấy xoáy nước khổng lồ xuất hiện trên đầu.
Cái xoáy này hút hết nước quanh họ, ném lên mặt biển. Ngửa cổ nhìn dòng nước cuồn cuộn màu xanh đậm trên đỉnh đầu, Giang Trừng mới phát hiện họ thế mà lại đang ở giữa lòng đại dương, cái xoáy kia khiến xung quanh họ không có nước, tạo ra một khoảng trống đặc biệt dưới đáy biển. Ngoài khu vực này, nước biển cứ như bị vật vô hình nào cản lại, không tràn vào nổi một giọt.
Chính lúc đang quan sát, Giang Trừng chợt phát hiện xoáy nước trên đầu đảo ngược dòng chảy, cô lên tiếng: “Cẩn thận!” Sau đó tránh sang bên, Thích Dữ Tu cũng không chậm hơn là bao, gần như đã rời chỗ cùng lúc với cô, trong khoảnh khắc ấy, nước biển rót ngược xuống, cuộn trào xông đến, làn nước đục ngầu hắt vào con đường đá họ vừa bước ra.
Giang Trừng và Thích Dữ Tu chờ một chút, thấy sau khi giội một chuyến, không lâu sau nước biển lại quay trở về cái xoáy trên đầu, khoảng không khô ráo kỳ lạ kia lại lộ ra lần nữa.
Giang Trừng đi sang săm soi khắp ngõ, rút ra kết luận rằng cả hai có lẽ đã bị xoáy nước dưới lòng biển này cuốn vào hang động. Theo cách nói của cô, đúng là may mắn, may lắm luôn. Giang Trừng liếc thoáng qua Thích Dữ Tu chẳng biết đang nhìn cái gì, giấu vẻ khác thường trong mắt.
“Giang đạo hữu, giờ chúng ta phải đi từ đâu ra đây?”
Giang Trừng nhăn nhó lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, Thích đạo hữu có ý kiến gì không? Thích đạo hữu dẫu sao cũng đã sống lâu ở biển Vô Tận, hẳn phải quen thuộc nơi này hơn tôi, chi bằng Thích đạo hữu dẫn đường đi.”
Thích Dữ Tu tỏ ra khó xử, được Giang Trừng khuyên đôi câu mới gượng gạo gật đầu nhận lời, chỉ về một hướng: “Dòng chảy bên ấy khác chỗ này, tôi nghĩ chúng ta có thể thử đi sang đó. Xoáy nước này quá nguy hiểm, chúng ta đừng thử ở đây thì hơn.”
“Được, nghe theo Thích đạo hữu vậy.” Giang Trừng đồng ý gãy gọn, chẳng có vẻ gì là không tán thành.
Hai người bơi theo hướng Thích Dữ Tu bảo. Lực cản dưới biển lớn hơn trên trời, nhưng cả hai đều là tu sĩ, xung quanh không có yêu thú nguy hiểm, mỗi nước biển thôi thì khá dễ đối phó, có điều tốc độ hơi chậm.
Được một đoạn, Giang Trừng nhận ra cảm giác chẳng lành nhàn nhạt vây bủa lòng mình đã lại xuất hiện. Thứ duy nhất khiến cô thấy bất an chỉ có tử giới.
“Ấy, kia là gì? Di tích cung điện dưới đại dương?” Thích Dữ Tu ngờ vực chỉ một vùng kiến trúc tối đen dưới nước, nói với Giang Trừng bên cạnh: “Giang đạo hữu mau nhìn xem, bên ấy có cung điện trong lòng biển kìa.”
Nếu Giang Trừng không biết chuyện tử giới, không có cảm giác kỳ lạ, có lẽ đã thực sự cho rằng khối kiến trúc bao la dưới biển kia vốn là di chỉ cung điện thật. Nhưng vì trong lòng biết rõ, cô phát hiện ra vài điểm bất thường.
Thích Dữ Tu có lẽ không nhận ra, hắn kích động nhìn về phía ấy, lẩm bẩm: “Cung điện như đã tồn tại từ rất lâu, Giang đạo hữu nói xem có phải là một tông môn lụi tàn không?”
Biển Vô Tận có rất nhiều truyền thuyết, trong đó có một truyện kể rằng khá lâu trước kia, Vô Tận Hải là một tông môn cực kỳ khổng lồ, tông môn này cất giấu vô số trân bảo, sau khi gặp họa diệt môn, có trưởng lão giấu báu vật lại, bị nước biển chôn vùi. Không ít tu sĩ đến biển Vô Tận là để tìm đất bảo tàng trong truyền thuyết ấy.
Giang Trừng nhìn vẻ mặt kích động của Thích Dữ Tu lâu thêm một chút, híp mắt.
Vùng biển xung quanh tử giới như bất động, mảng tử giới ấy phản chiếu ánh lục nhạt qua màn nước, nom vô cùng thần bí.
Thì ra tử giới dưới đáy đại dương mà Côn Thủy kể trước đấy ở đây. Giang Trừng ngửa cổ nhìn mặt nước trên đầu, ước lượng vị trí, phát hiện mảng tử giới dưới biển này vừa khéo lại nằm ngay dưới mảng tử giới trên trời.
“Giang đạo hữu, chúng ta có nên đến xem thử không…” Nỗi kích động tràn đầy của Thích Dữ Tu khựng lại khi thấy biểu cảm của Giang Trừng, bởi vì Giang Trừng chẳng có vẻ kích động và tham lam như các tu sĩ khác khi nghe chuyện bảo tàng, cô chỉ bình tĩnh.
Giang Trừng cười nhạt với hắn, “Tôi thấy chỗ ấy không ổn lắm, hay chúng ta tìm đường thoát khác đi?” Dứt lời cô liền theo dõi kỹ biểu cảm của Thích Dữ Tu.
Vẻ hốt hoảng trong mắt Thích Dữ Tu thoắt hiện rồi tan, hắn bình tĩnh lại, gật đầu: “Nghe lời Giang đạo hữu vậy.”
Giang Trừng lại liếc tử giới lần nữa, chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, Thích Dữ Tu sau lưng bỗng ồ một tiếng, “Cái gì đây?”
Giang Trừng thấy hắn cúi người, nhặt một miếng ngọc bài dưới nền cát đá biển.
Đó là hàn ngọc tử yên bài đại diện cho thân phận chủ nhân dãy Bạch Linh của Bạch Nhiễm Đông.
Nên dùng (←) hoặc (→) chuyển chương