LÊN NÚI.
"Thầy à, thầy chưa cả bắt mạch, mới liếc một cái đã kết luận tôi không
có thai, bừa bãi quá rồi thì phải?" Giang Trừng bấu chặt bàn, nói với cụ lang già đang khinh khỉnh liếc trời ngồi sau.
Cụ ta kiềm chế hồi lâu, sau rốt chẳng chịu nổi nữa mới đập bàn, bộ râu
đã hoa râm tốc lên thật cao, "Nam tử như cậu thì có thai bằng trời! Mau
mau mau xê ra một bên, đừng có cản trở ta! Thanh niên bây giờ sao đứa
nào cũng quậy phá thế kia! Chạy tới đây đùa, đây là chỗ cậu có thể đùa
à! Hả!"
Giang Trừng: "... Thầy à, trông nam tính thế thôi chứ tôi là nữ thật
mà." Giang Trừng cân nhắc xem mình có nên ưỡn ngực ra chứng minh không,
tuy hơi nhỏ nhưng vẫn có chút gọi là lồi lõm. Chỉ e cô mà làm thật thì
cụ lang già này sẽ hoảng hồn lăn ra chết mất.
Rốt cuộc, Giang Trừng vẫn không dám khiêu chiến với giới hạn của người
xưa ở thế giới khác, bị bám chặt không buông, cụ lang già cũng phải đen
mặt bắt mạch qua loa cho cô. Sau đó, vẻ mặt lấy lệ của cụ ta dần nghiêm
túc hơn, lấy làm ngạc nhiên: "Ồ, mạch tượng của nữ tử thật này..."
Cuối cùng, đôi mắt lim dim của cụ chợt trợn tròn lên, "Cô đây... Cô đây là...!"
•••••
Đại sư đứng ở cửa Dược Sinh Đường chờ Giang Trừng đi ra.
Hai người xuôi đường lớn mà đi, đại sư không lên tiếng, cũng chẳng có
phản ứng gì khác. Lại là Giang Trừng không kiềm nổi, đưa cùi chỏ huých
anh ta, "Không có thai đâu, yên tâm đi."
"Ông thầy kia bảo tôi nhiễm lạnh, nấu nước gừng uống là được."
Đại sư gật đầu.
Giang Trừng: "Đại sư, anh sống lâu thế này rồi, sao không biết cả kiến
thức thông thường như mang thai là chuyện có thể xảy ra sau khi một nam
một nữ ngủ với nhau vậy? Đến học sinh tiểu học ở thế giới chúng tôi còn
biết nữa là... Nhưng cũng do mạng mẽo chỗ chúng tôi quá phát triển, chốn này không có mạng thông tin nào bằng. Nhưng đại sư này, dù anh có tu
phật, không vướng víu chuyện này, nhưng cũng nên biết một ít kiến thức
căn bản đi chứ."
"Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải không nào? Anh xem, tôi là điều ngoài ý muốn đó đấy."
"Đại sư, hay để tôi dạy anh nhé?" Giang Trừng ra vẻ kẻ cả. Cô nghĩ, sau
này không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa. Ê chờ đã, sao cô lại đặt giả thiết chuyện như thế sẽ lại xảy ra chứ?!!
Đại sư như đang cân nhắc lời đề nghị của Giang Trừng, đi được mười mấy bước, anh bảo: "Cũng được."
Giang Trừng không ngờ mình chỉ nói bừa mà đại sư lại đồng ý thật. Có
điều, khà khà, vừa khớp ý cô! Chuyến hành trình này quá chán, kiếm
chuyện gì đó thú vị một chút để làm, ví như khiến đại sư bộc lộ biểu cảm nào đấy khác hoặc khiến lòng dạ đại sư rối bời,... mới nghĩ thôi đã
thấy hả hê rồi!
"Khụ khụ, vậy tôi bắt đầu đấy." Giang Trừng đạo mạo hắng giọng, ra vẻ
đứng đắn mà rằng: "Đại sư, mình thỏa thuận trước đã, chúng ta là đang
phổ cập kiến thức, nên anh đừng thẹn thùng đấy nhé."
Giang Trừng xắn tay áo lên, nhìn gương mặt cấm dục của đại sư, bắt đầu
nói: "Thường sau khi trổ mã năm mười mấy tuổi, con trai sẽ có cảm giác
kích thích như khi mộng tinh, là kiểu sáng sớm thức dậy nhận ra đêm qua
mình chiêm bao một giấc khá xí hổ ý, sau đó sẽ phải thay quần giặt chăn, còn nữa, có lúc sáng dậy sẽ rất kích động, thấy mọi nơi trên cơ thể đã
thay đổi đến lạ kỳ, những điều này là bình thường."
"Vậy, đại sư ới, anh cũng đã từng trải qua thời kỳ đấy nhỉ?" Giang Trừng cố gắng ỉm sự bà tám của mình vào bài giảng.
Nhưng đã định trước sẽ khiến cô phải thất vọng, đại sư nghe xong, mặt
vẫn thế tim không đập, ngay cả bước chân nhịp nhàng cũng chẳng lộn xộn
mảy may. Với câu hỏi của Giang Trừng, anh vẫn bình thản đáp: "Chưa từng
trải qua."
Giang Trừng suýt nữa đã buột miệng thốt lên câu hỏi "Đại sư à, anh vẫn
lên được chứ?", nhưng cô lại sực nhớ đến mình đã đem thân trải nghiệm
cái sự "được" của đại sư rồi, đành nuốt trở vào.
Cô chỉ có thể bảo rằng, nhịn hai trăm năm có lẻ mà vẫn chưa hư, đại sư không hổ là người đàn ông đã trải qua tôi luyện.
Giang Trừng chưa hết hy vọng, lại hỏi: "Vậy chẳng nhẽ đại sư chưa từng
có nhu cầu cũng như chưa bao giờ thấy kích thích về chuyện ấy à?"
"Kích thích kiểu nào?"
Nếu không rõ đại sư là người thành thực, Giang Trừng sẽ nghi anh đang
giả nai ngay, vì dẫu sao cũng đã hai trăm mấy tuổi, làm gì đến nỗi trắng trong như giấy thế này! Giang Trừng nghiêng đầu vỗ ngực, đau khổ vô
cùng, "Đại sư à, nền giáo dục chỗ các anh không ổn rồi, thế này dễ xảy
ra chuyện lắm."
Đại sư chợt bảo: "Ta đã gặp chuyện kiểu này, nhiều lần rồi."
Giang Trừng: "Ớ?"
Đại sư: "Có khác gì chuyện ăn cơm uống nước đâu, người có nhu cầu, người thì không."
Giang Trừng: Nghĩ kỹ lại thì đúng thật, không phản bác nổi.Có lẽ đại sư không phải một tờ giấy trắng mà là dòng nước trong veo, sẽ
cuốn trôi mọi vết nhơ, rồi lại trong trẻo. Giang Trừng chợt cụt hứng.
Qua hơn nửa tháng, Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư cùng đến một trấn
nhỏ khá sầm uất. Trước khi vào trấn, Giang Trừng phát hiện đại sư đã dắt cô qua một lớp gì đó giống kết giới.
Vì có một anh đánh xe bò vốn cùng đi trên con đường nhỏ giữa quê với họ, nhưng khi cô và đại sư đi tiếp, bước vào màn sương thì anh người thường nọ như không trông thấy lớp sương mù này. Hai người đi thêm khoảng mười bước thì không còn nghe tiếng giục bò của anh ta nữa, cứ như đôi bên
đột ngột bị tách ra.
Màn sương gói gọn trong phạm vi độ hai chục bước chân, nó bất ngờ ập đến rồi tan đi, trước mặt bỗng xuất hiện một trấn nhỏ nom cực kỳ bình
thường, gạch xanh ngói đen tường trắng, mang hơi hướm sông nước Giang
Nam. Có điều -- Giang Trừng nhướng mày ngó cành đào đỏ thắm đầu tường
nhà người, ngoài kia đang là tiết thu, ở đây lại như trời xuân vậy?
Giang Trừng theo đại sư bước vào trấn, nếu hỏi trấn nhỏ này khác gì với
những thành quách thôn quê đã đi qua kia, thì ngoài thời tiết ra còn có
dân trong trấn, không ít người nom chẳng bình thường chút nào.
Người bình thường chẳng ai lại đầu bù tóc rối trùm khăn trải giường đỏ
đầy nét nguệch ngoạc, ngồi trên nóc nhà rì rà rì rầm niệm chú gì đấy,
cũng chẳng ai lại đáp kiếm to bản cỡ bằng bàn tay bay vun vút trên
không, càng chẳng ai đang đi đường êm lành, hắt xì một phát tòi luôn ra
cái đuôi sau đít.
"Đại sư, chỗ này khác với nơi người bình thường ở ngoài kia nhỉ? Những
người sống ở đây đều là tu sĩ dạo trước anh bảo à?" Dù Giang Trừng to
gan thì giờ phút này cũng phải bước đi dè dặt, cách Thanh Đăng không
ngoài ba bước, nói nhỏ vừa đủ anh nghe.
"Yêu tu." Thanh Đăng đại sư chỉ một cô gái kiều diễm đang chọn trang sức ở sạp ven đường, lại chỉ người đàn ông khoác khăn trải giường đang rầm
rì trên nóc nhà, bảo: "Đạo tu."
Đám bay tới bay lui trên trời là linh tu, cũng chính là cách gọi chung
chỉ người tu chân ở một góc độ nào đó, cuối cùng, đại sư chỉ một hòa
thượng béo tròn đầu trọc như đang ngồi ngủ gật bên con ngõ nhỏ, "Phật
tu, như ta."
"Đây là Thượng Vân phường nơi tu sĩ ở, mới xuất hiện trong vòng trăm năm, Thượng Vân tự ở đây."
Giang Trừng: "Ủa? Tới rồi à?" Giang Trừng tỉnh ra, nhớ lại trước kia
đúng là đại sư đã bảo, dưới chân núi chùa Thượng Vân có một phường tập
trung tu sĩ.
Nhưng chùa Thượng Vân không nằm trên núi à? Núi đâu? Chẳng thấy đâu cả.
Bấy giờ, hòa thượng trọc say sưa ngủ bên con ngõ kia lim dim ngáp dài,
gãi đầu híp mắt. Thoáng thấy Thanh Đăng, đôi mắt ti hí kia thình lình
trợn tròn, sau đó làm động tác nhảy dựng lên chẳng hợp tý nào với cơ thể khổng lồ kia, rồi nghiêm ngắn đứng sát tường, xoa xoa tay, cười chào:
"Sư thúc, Người đã về ạ ~"
Giang Trừng nghe ra vẻ nịnh nọt và âm cuối trầm bổng trong giọng gã ta,
tức thì buồn mửa. Không phải cô trông mặt bắt hình dong, mà hòa thượng
này khó coi hơn Thanh Đăng nhiều, tuy Thanh Đăng trông có vẻ giản dị... ờ thôi, hà tiện, nhưng ít ra người ta còn sạch sẽ, nhưng gã này chẳng
những nặng gấp ba đại sư mà bộ áo xám gã đang khoác cũng dính đầy tro và những vệt gì đó trông như mỡ, lôi thôi từ đầu tới đít.
Nhưng gã đã gọi Thanh Đăng là sư thúc thì chắc vai vế cũng lớn lắm nhỉ?
Trước đó, yêu chuột đã bảo trụ trị hiện thời của chùa Thượng Vân cũng
gọi Thanh Đăng đại sư là sư thúc mà. Vậy chắc có lẽ người này tài cao mà giấu?
Hòa thượng béo cười toe toét kiểu phật Di Lặc đứng sát vào tường như
muốn rút lại thành mẩu, song dù gã có cố gắng thở chậm ra sao, đống mỡ
trên cái bụng nhô ra vẫn run rẩy như thường.
Thanh Đăng bước tới chỗ gã, nụ cười của hòa thượng béo ngày càng gượng
gạo, bụng cũng run mạnh hơn. Đến khi Thanh Đăng chỉ còn cách gã chừng ba bước, gã ôm bụng lùi nhanh ra sau, cười bồi: "Trụ trì sư huynh đã phạt
con gác cổng rồi ạ, sư thúc đừng phạt thêm nữa nhé."Thanh Đăng làm lơ, tiếp tục dấn tới, hòa thượng béo định lùi tiếp, Thanh Đăng lặng lẽ liếc một cái, gã cứng người ngay lập tức, khổ sở như muốn
thụt lui nhưng lại bị thứ gì đó vô hình cản lại, trơ mắt nhìn Thanh Đăng cách không vẽ hai nét trên cái bụng mỡ.
"Sư thúc tha mạng! Thù Chỉ không bao giờ dám tham ăn nữa!" Hòa thượng
tên Thù Chỉ ôm bụng thét to song không ngăn nổi Thanh Đăng, anh vẽ nốt
nét cuối. Ngay sau đó Giang Trừng đã nghe thấy tiếng ùng ục thật to phát ra từ bụng Thù Chỉ, sau đó mặt gã vặn vẹo cả, đau khổ ôm bụng chạy biến đi, nhanh như gió cuốn.
Chắc là chạy kiếm toa lét nhỉ?
"... Gã sao thế?" Giang Trừng đoán được tý chút nhưng vẫn không kìm nổi mà hỏi đại sư.
Như dự đoán, đại sư đáp: "Phạt nó đi tả một tháng."
Giang Trừng cảm giác cúc mình thít lại, đại sư nghiêm khắc quá đi thôi.
Mà hòa thượng kia phạm lỗi gì nhỉ? Đại sư có vẻ quen tay lắm, chuyện này hẳn không chỉ mới xảy ra một lần, hòa thượng béo kia đáng thương thật,
thể nào cũng sẽ mọc trĩ cho mà xem.
Ngay ngoài ngõ, kế chỗ mà Thù Chỉ hòa thượng dựa ngủ khi nãy có một cột
đá khắc hoa sen. Thanh Đăng đưa tay sờ, tức thì sen đá nở. Thanh Đăng đi trước dẫn đường, Giang Trừng vẫn đang ngắm sen đá nở cuống quýt chạy
theo sau. Đường phố hai bên nhanh chóng trôi xa, thay vào đó là một dãy
thang dài ngoằn dẫn vào núi, bên đường cổ thụ tươi tốt chọc trời, chỉ để lại những kẽ hở nho nhỏ trên đầu.
Một ngọn núi to cứ đột ngột xuất hiện như thế, nhìn ra sau, phố phường sầm uất nọ đã biến mất, lối nào cũng xanh màu núi.
Tiếng hạc ré thánh thót, Giang Trừng ngẩng đầu trông thấy ánh trắng uyển chuyển vụt quá mảng xanh biếc trên kia, để lại chiếc bóng. Ngay lúc ấy
chợt có tiếng chuông trầm vọng lên phía xa, rền vang giữa núi rừng.
Tiếng chuông như gõ ngay trong đầu, thoắt cái đã xua tan những suy nghĩ rắc rối ứ đọng đáy lòng, tâm hồn lặng lại như xưa.
Giang Trừng thở một hơi thật dài, thấy đại sư đã đi trước những mười mấy bậc thang, vội hét: "Đại sư chờ tôi với!" Sau đó nhanh chân chạy theo.
Mới đầu Giang Trừng còn sức vừa đi vừa ngắm cảnh, xuýt xoa chùa Thượng
Vân không hổ là ngôi chùa trong truyền thuyết, tới khi đi được tầm vài
trăm bậc thang, cô gần kiệt sức, hổn hà hổn hển níu áo tăng của đại sư,
"Còn, còn bao nhiêu bậc nữa? Sao có vẻ nhìn không thấy đích, ngọn, ngọn
núi này, trông chẳng cao đến thế mà!"
Đại sư chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, đi vài trăm bậc thang như bỡn, đối lập hoàn toàn với vẻ khốn khổ sắp chết của Giang Trừng.
"Tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc." Đại sư đáp.
Giang Trừng ngã phịch ra đất, "Mệt quá! Tôi sẽ chết vì mệt mất!"
Giang Trừng chẳng muốn lăn lộn làm lì mất mặt thế đâu, nhưng nhiều bậc
như thế, cô thực sự sẽ chết vì leo mất! Thanh Đăng đại sư buông mắt nhìn cô túm chéo áo mình, không nhanh không chậm ngồi xuống, trông như tính
nhập định thành đá ở đây.
Giang Trừng nhận ra dùng chiêu này với đại sư chẳng ăn thua gì, ngượng
ngùng bò dậy leo tiếp. Nghỉ đủ lại chiến, leo hết nổi thì kéo đại sư
ngồi bệt xuống đất. Cứ thoắt leo thoắt ngừng như thế, được nửa đường thì Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư gặp một hòa thượng trẻ, cầm chổi quét
lá rơi trên thềm thang.
Trông thấy Thanh Đăng và Giang Trừng, hòa thượng này chả tỏ vẻ gì cũng
chẳng nói năng chi, không định chào hỏi, cây chổi trong tay cẩn thận
quét thềm, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Đi thật xa rồi, Giang Trừng ngoái ra sau nhìn thì hòa thượng kia chỉ còn là một chấm nhỏ, không kìm được bèn hỏi Thanh Đăng đại sư, "Đại sư,
người đó là ai?" Thường thì tăng quét dọn là nhân vật rất lợi hại.
"Gã từng là ma đầu tiếng tăm lẫy lừng cõi tu chân."
Mắt Giang Trừng lóe sáng, có lai lịch! Một gã tăng quét dọn có lai lịch! Nhưng chết tiệt ở chỗ Thanh Đăng đại sư chỉ nói một câu rồi định im
luôn, Giang Trừng hỏi thêm vài câu cũng không moi thêm được chữ nào từ
miệng anh ta, cộng thêm việc leo thang thực sự rất mệt, cô chẳng còn hơi đâu mà bà tám.
Đến cuối, Giang Trừng thật chỉ còn lại sức để thở dốc. Trong khoảng thời gian ấy, dù cô có ăn vạ hay van nài yếu ớt, đại sư vẫn không định dùng
phép đưa cô lướt thẳng qua đống bậc thang này, bắt cô ngoan ngoãn leo
từng bậc một. Giang Trừng đã phát hiện, đại sư là một người rất rất cố
chấp, chuyện đã quyết định thì chẳng thể nào khiến anh lung lay thay
đổi.
Đi một mạch đến khuya, Giang Trừng mới lê bước nặng nhọc leo lên được
bậc thang cuối cùng. Bấy giờ, gã tăng quét dọn đã gặp ở chỗ bậc thang
khi nãy đang quét cổng, vẫn cái kiểu chẳng thèm để ý đến ai kia.
Có một cây nhang vàng cực to, to cỡ bắp chân người lớn được thắp trước
cổng chùa đỏ thẫm. Trong lư đồng khổng lồ, khói xanh bốc thẳng lên trời
giữa màn đêm trầm lắng.
Trước cổng chùa, một nhóc hòa thượng áo trắng xinh xẻo đứng lặng ở đấy.
Cậu nghe động, ngẩng đầu lướt đôi mắt trống rỗng không tiêu cự sang, "Sư phụ, Người về chùa rồi."
HÒA THƯỢNG NHỎ VÀ HÒA THƯỢNG GIÀ.
Hòa thượng nhỏ áo trắng đứng chờ ngoài cổng chùa Thượng Vân hiện giờ là đệ tử duy nhất của Thanh Đăng đại sư, mắt cậu mù.
Mới đầu Giang Trừng chưa nhận ra, đến khi cậu bé tới gần, ngẩng đầu xoay sang cô, đôi mắt cực nhạt kia soi tỏ dưới ánh đèn, Giang Trừng mới thấy lạ. Nhìn kỹ đôi con ngươi trong suốt màu nâu sáng và những động tác
không quá nhịp nhàng của cậu, Giang Trừng mới dám chắc rằng cậu bé này
bị mù.
Hòa thượng nhỏ có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt trong veo tựa hổ phách,
có thể nhiều người sẽ thấy khó chịu khi bị một đôi mắt như vậy nhìn mình chăm chú, nhưng Giang Trừng thực sự rất rất thích đôi mắt đẹp này của
hòa thượng nhỏ.
"Chào cậu, tôi là Giang Trừng, Giang trong từ sông cả, Trừng trong từ
trong trẻo, là một người thường được sư phụ cậu cứu giúp, có lẽ sẽ tạm ở nhờ chùa một thời gian, quấy quả rồi." Tuy hòa thượng nhỏ không nhìn
thấy, Giang Trừng vẫn cười thân thiết giới thiệu mình.
Hòa thượng nhỏ chớp chớp mắt, hàng lông mi dài như phiến quạt bé xinh,
cậu khác với sư phụ Thanh Đăng của mình, gương mặt hiển hiện ý cười nhàn nhạt, nhìn mà thoải mái. Cậu đáp: "Đệ là Thù Vọng, Thù trong từ lối
riêng, Vọng trong từ ngông nghênh, chào tỷ tỷ."Read more…
Giang Trừng ngây ra một lúc, vì cả chặng đường này cô luôn giả nam,
người nào gặp cũng cho cô là đàn ông, ngay cả cụ lang già dạo trước cũng thế. Nhưng cậu bé mù này lại gọi cô là chị, chẳng hề do dự mảy may,
Giang Trừng tự dưng lại thấy xúc động.
"Em thông minh quá, những người đã gặp trước đó đều nghĩ chị là đàn
ông." Giang Trừng cười bảo, ngứa tay định xoa gương mặt đáng yêu của cậu nhóc, nhưng nghĩ lại lần đầu gặp mặt đã thế thì không hay cho lắm, đành dằn lại những ngón tay đang rục rịch kia.
"Không phải đệ thông minh đâu, chỉ là đệ không nhìn thấy, chỉ có thể
dùng cảm giác, đệ cảm nhận được tỷ là một tỷ tỷ. Sư phụ từng dạy rằng,
mắt có thể không thấy, nhưng lòng không thể mù." Mắt hòa thượng nhỏ Thù
Vọng cong cong, tự nói bản thân mù mà chẳng hề bi quan, chỉ bình thản
hệt Thanh Đăng, tự dưng lại khiến Giang Trừng nhớ đến nhân vật Hoa Mãn
Lâu trong Lục Tiểu Phụng truyền kỳ.
Giang Trừng: Bỗng thấy đồ đệ của Thanh Đăng đại sư đáng yêu hơn anh ta nhiều, chẳng nhẽ đây là cái gọi là sức mạnh tuổi trẻ!
Giang Trừng đang muốn trò chuyện thêm với hòa thượng nhỏ đáng yêu, thì
phát hiện Thanh Đăng đại sư đã lặng lẽ đi vào chùa, khóe mắt liếc thấy
bóng lưng bình thản của anh ta khuất sau cánh cổng, Giang Trừng đành dằn những lời muốn nói với hòa thượng nhỏ lại, sửa thành: "Đại sư ới chờ
đã! Sao anh lại âm thầm đi mất một mình vậy!"
Xong, cô cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ, hòa thượng nhỏ Thù Vọng gọi,
"Tỷ tỷ đừng sốt ruột, đi theo đệ, đệ đưa tỷ đi nghỉ, bôn ba đến đây hẳn
mệt lắm rồi."
Giang Trừng cúi đầu thấy ngay nụ cười trấn an mà hòa thượng nhỏ dành cho mình, đúng là thiên sứ nhỏ khiến người ta ấm áp mà! Thế là gạt phắt đại sư đi cùng mình cả chặng đường ra sau, xoay sang thừa cơ xoa mái đầu
trọc của hòa thượng nhỏ: "Được, chị theo em!"
Giang Trừng đi theo hòa thượng nhỏ, cùng bước qua thềm cổng lớn, thấy
cậu bé lần sờ ngưỡng cửa mà Giang Trừng chỉ muốn bế thốc cậu sang, nhưng trông vẻ mặt như đã quen của hòa thượng nhỏ, cô lại không dám manh
động, chăm chú nhìn cậu cẩn thận bước qua mới thở phào một hơi.
Ngờ đâu hòa thượng nhỏ lại nhạy cảm hơn cô nhiều, ngay khi Giang Trừng
thở phào đã cười với cô: "Không cần lo đâu ạ, đệ đã quen rồi, không ngã
đâu."
Nhưng khi hai người đi đến trước một bậc thềm đá hơi cao, Giang Trừng
vẫn không kìm được mà rất phong độ xốc hòa thượng nhỏ lên bằng một tay,
qua thềm rồi mới đặt cậu xuống. Hòa thượng nhỏ không phật lòng hành động của Giang Trừng, dù đột ngột bị bế thốc lên cũng chẳng lấy làm kinh
ngạc, lúc được đặt xuống còn lễ phép tỏ ý cảm ơn.
Giang Trừng lại càng cảm thấy cậu bé này ngoan ngoãn thông minh, chợt
nảy ra một giả thiết đáng sợ, hỏi bằng giọng thấp thỏm: "Thù Vọng, em
bao tuổi rồi?" Lạy trời, đừng có lớn hơn cô đấy! Cô chẳng còn sức đỡ cái thế giới có bề ngoài không hợp tuổi này đâu!
May thay, Thù Vọng đáp mình bảy tuổi, chứ hem phải bảy chục tuổi.
Bấy giờ chẳng thấy ai đi lại trong chùa Thượng Vân, đường đi an tĩnh,
trong lùm cây bụi cỏ có tiếng côn trùng rỉ rả, và cả những con côn trùng có cánh sáng lập lòe trên lá cỏ ven đường. Vì chùa Thượng Vân quá to,
rất nhiều nơi tối đen, Giang Trừng phát hiện hễ cứ tới chân đèn là hòa
thượng nhỏ lại lọ mọ châm lửa.
Nghĩ cũng biết cậu làm thế chẳng vì bản thân, cậu có nhìn thấy đâu cơ
chứ. Hòa thượng nhỏ chỉ châm hai ngọn, tiếp đó Giang Trừng cứ thấy đèn
là sẽ chủ động bước lên chong hộ. Hòa thượng nhỏ cũng không ngăn lại,
đứng chờ cô.
Đi hết đoạn đường này, hòa thượng nhỏ bỗng bảo: "Tỷ tỷ không như sư phụ."
Giang Trừng không để ý lắm, đáp: "Chị là một người bình thường, sao mà giống đại sư được."
Hòa thượng nhỏ suy nghĩ rồi nói: "Sư phụ bảo đệ mỗi ngày phải chong hết
tất cả đèn trong chùa, không cho phép người khác giúp. Mỗi ngày đệ dùng
chân và tay làm quen mỗi một ngóc ngách trong Thượng Vân tự, ban đầu sẽ
ngã, sau đó thì không thế nữa, đệ nắm rõ mọi vị trí nơi đây. Sư phụ dạy, mai sau đệ sẽ đi đến những nơi xa hơn vậy, hễ sang chỗ mới thì phải bắt đầu bằng việc làm quen với các cú ngã."Giang Trừng "Ớ" một tiếng, bụng hỏi dạ có phải mình đang cản trở việc tu hành mỗi ngày của hòa thượng nhỏ không, nghe thì muốn an ủi, nhưng xem
chừng cậu chẳng có ý oán trách mới vỗ vai nói mò: "Trước kia, lúc em
chong đèn, có khi sư phụ em đã lén đi theo trông chừng nhỡ may bất trắc, chị thấy sư phụ em tốt bụng lắm mà."
Nụ cười tươi hơn một chút trên gương mặt Thù Vọng, hòa thượng nhỏ gật
đầu, khẽ bảo Giang Trừng: "Đệ biết, Minh Hoa sư điệt đã lén kể đệ nghe,
cậu ta từng trông thấy sư phụ theo sau xem đệ chong đèn."
Giang Trừng: "Thì chị đã bảo đấy thôi, sư phụ em chắc chắn là kiểu ngoài lạnh trong nóng, loại điển hình ấy!"
Thù Vọng: "Ngoài lạnh trong nóng?"
Giang Trừng: "Là kiểu người miệng không bảo thích mà chỉ chôn chặt trong lòng, chẳng ai biết được ấy."
Sau khi suy xét hồi lâu, Thù Vọng mới lắc đầu đáp: "Sư phụ không phải thế, Người chỉ lười thôi."
Giang Trừng: "Hả? Em bảo đại sư lười à?"
Hình như chẳng ai có cách nhìn giống nhau về đại sư cả.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Giang Trừng hoàn toàn chẳng xem Thù
Vọng là một đứa bé nữa, cậu quá già dặn lại thân thiết đáng yêu, đáng
yêu hơn em trai cô nhiều.
"Ngọn núi này chỉ có đệ và sư phụ ở, qua hết vạt rừng thông sẽ trông
thấy nơi ở, nhưng chỉ có đệ ở đây, mỗi bận sư phụ về đều ngụ lại Trấn Ma tháp trên đỉnh núi. Trong tháp trấn rất nhiều ma đầu mà sư phụ bắt về,
vẫn chưa độ hóa, tỷ tỷ nhớ đừng đến gần. Thù Vọng không biết sư phụ định thế nào, nên chỉ có thể tạm sắp xếp cho tỷ tỷ ở đây, tỷ cứ an tâm nghỉ
ngơi nhé."
Giang Trừng nghe cái tên tháp Trấn Ma gì kia quen lắm, ngẫm một hồi mới
nhớ yêu chuột mà đại sư bắt được dạo trước đã từng nhắc đến nó, kể rằng
năm xưa đại sư đã bắt nhốt một người xấu rất trâu bò vào đấy, thì ra cái tháp đó ở đây, với cả hình như bên trong không chỉ nhốt một mà là cả
bầy.
Giang Trừng thầm vạch một dấu X thật to với nơi gọi là tháp Trấn Ma kia, quyết định không bao giờ tới gần những khu vực nguy hiểm như vậy.
So với hòa thượng già hai trăm tuổi, hòa thượng nhỏ mới bảy tuổi này chu đáo hơn nhiều, rõ khác biệt giữa quần thun mùa thu và áo bông nhỏ tri
kỷ. Hòa thượng nhỏ đưa cô đến một gian thiền phòng ngăn nắp, lấy hộ cô
một bộ áo tăng sạch rồi cứ mãi xin lỗi vì bắt cô phải mặc nó, sau đó còn chuẩn bị nước nóng cho cô, đương nhiên Giang Trừng sẽ chẳng để cậu bé
lọ mọ xách nước nóng cho mình, cô tự làm.Sau khi Giang Trừng gột sạch gió bụi mỏi mệt, mặc áo tăng trắng hơi cũ
mà hòa thượng nhỏ đưa cho đi về thì trông thấy cậu ngồi xổm trong góc,
cầm một nhúm cỏ khô đang tỏa khói, xông phòng.
"Ở đây đã lâu không có ai ngụ lại, giờ đệ xông phòng bằng loại cỏ này,
tỷ sẽ ngủ ngon hơn." Hòa thượng nhỏ chỉ cái mâm được đậy trong sọt tre
trên bàn, "Đệ sang bếp lấy một ít thức ăn về, nhưng bây giờ chỗ bọn đệ
chỉ còn bánh bao không nhân, tỷ tỷ ăn một ít dằn bụng nhé, đệ mới châm
trà nóng, sắp xong rồi."
Giang Trừng không kìm nổi, mặc áo tăng rộng rãi ôm lấy đầu hòa thượng
nhỏ mà dụi, "Đúng là đứa trẻ ngoan, em lớn rồi lấy chị được hem!"
"Người xuất gia không thể lấy vợ." Hòa thượng nhỏ nghiêm túc đáp.
"Chị mặc! Rải thính rồi mà không cưới là phạm luật! Không thì em lớn nhanh một chút, chị lấy em cũng được!"
Xuýt xoa nắn bóp một chập, Giang Trừng mới vừa lòng thỏa ý thả hòa thượng nhỏ ra, để cậu về nghỉ ngơi.
Giang Trừng trước giờ luôn là một cô gái xuề xòa, sau khi xuyên không
cũng chẳng đau khổ bao lâu mà suy nghĩ rất thoáng, mỗi ngày nên sống thế nào cứ sống thế ấy, vui thì cười to, không thì ghẹo Thanh Đăng đại sư
để tâm trạng mình tốt hơn, năng lực thích nghi rất chi là trâu bò. Đến
chùa Thượng Vân - nơi nghe đồn là thánh địa của phật tu, cô cũng chẳng
có mấy ý nghĩ kiểu "Một đứa con gái như mình sống lẫn trong cả bầy hòa
thượng thì không hợp lẽ lắm nhỉ" hay ‘chỗ mới khó ngủ quá" nọ kia, đêm
hôm ấy đánh một giấc thật say, không mộng mị.
So với cô thì Thanh Đăng đại sư bận hơn một chút.
Tháp Trấn Ma trong chùa Thượng Vân, đám ma đầu anh bắt sống được đều
đang bị trấn ở đây, Thanh Đăng cũng tạm gọi là người đứng đầu trong giới tu phật, lại theo đạo từ bi khổ tu dẫn độ, trách nhiệm coi giữ tháp ắt
sẽ thuộc về anh. Mỗi năm lịch lãm ngoài kia anh đều sẽ về chùa một bận,
trấn đám ma đầu vẫn bất cam rục rịch như cũ kia lại lần nữa, không để
chúng có mảy may cơ hội trốn thoát gây họa cho cõi tu chân.
Vì một vài chuyện mà hoãn lại thời gian về chùa, ngay ngoài cổng, Thanh
Đăng đã cảm nhận được khí ô trọc tràn ra khỏi tháp Trấn Ma, đến trước
tháp, Thanh Đăng mới phát hiện phật ấn mình thêm vào dạo trước đã tối
lại, yêu quái hóa hình mắt trần không thấy được đang quẩn quanh cả tòa
tháp, như một con quái vật to đen kịt bị xích ở đây, gào lên từng tiếng
im lìm.
Thanh Đăng trích một giọt máu ra từ đầu ngón tay, lật tay bắn vào mảng
đen kia, sau đó mấp máy môi, lặng lẽ niệm một đoạn kinh văn. Từng chuỗi
Phạn âm hóa thành chữ nhỏ màu vàng giữa bầu không, móc lại với nhau
thành vô số xiềng xích, vững vàng trấn hóa hình kia vào lại tháp. Thanh
Đăng không ngừng hai tay, viết rất nhiều chữ vàng trong không trung đắp
thêm vào phật ấn đã tối đi lúc nãy, khiến chúng lại tỏa sáng lần nữa.
Hóa hình của yêu quái trong tháp gào thét bất cam, vùng vẫy bùng khí đen phủ khắp trời, đến khi gần như hoàn toàn bị đẩy lùi về tháp, lại đột
ngột nở to gấp vài lần.
Đối điện với Thanh Đăng đang đứng trước tháp Trấn Ma, đám hóa hình ác
niệm bành trướng kia phát ra tiếng cười khùng khục tai quái, "Phật tử
Thượng Vân ấy vậy mà cũng phá giới, giờ đây phật tử đại tổn nguyên khí,
sao còn có thể trấn áp được chúng ta?"
Thanh Đăng đứng đấy, không nói gì. Chính lúc con quái vật ấy cười càn rỡ hơn, Thanh Đăng lặng lẽ cởi chuỗi hạt bồ đề ra, tiện tay ném vào cái
mõm đang há to của nó.
"Ư khụ khụ! Khụ!"
Ánh sáng bùng lên, con quái vật khổng lồ đang phách lối kia thoắt cái đã tan rã, hóa thành rất nhiều chiếc bóng, bị phật ấn mà Thanh Đăng vẽ
cuốn vào tháp.
Đến khi an tĩnh, Thanh Đăng nhặt chuỗi hạt bồ đề vừa ném đi lên đeo vào, sau đó bình thản trả lời câu hỏi ban nãy của chúng: "Có thể chứ."
Hóa hình bị nhốt lại vào tháp: "... Ha ha."
"Sư thúc, lần rời chùa này đã xảy ra chuyện gì? Sao tu vi lại thụt lùi,
còn có dấu hiệu tổn thương?" Một hòa thượng đội một con mèo đen trên
đầu, mắt cười tít như cáo bước ra từ con đường nhỏ cạnh bên.
Thanh Đăng xoay đầu nhìn thoáng gã: "Thù Ấn, nếu ta phá giới, nên đi đâu lãnh phạt đây?
MỘT BẦY HÒA THƯỢNG.
Đã ba ngày trôi qua từ khi đến chùa Thượng Vân, vậy mà Giang Trừng không thấy được cả cái bóng của đại sư, cũng chẳng biết anh đã đi đâu làm gì, may mà còn Thù Vọng đáng yêu ở chơi với cô, nhận nhiệm vụ đưa lối dẫn
dường, vừa thân thiết như hạt dẻ cười vừa chu đáo quan tâm như mẹ.
Cậu bé đáng yêu này rất biết cách chăm sóc người khác, gần như đã chinh
phục được Giang Trừng, cô quẳng đại sư ra khỏi chín tầng mây rồi. Nhưng
dù biến mất tăm, đại sư vẫn không quên mục đích đưa cô đến đây -- Vì khí tà sát đã chuyển sang cô sau khi hai người này nọ kia đó, cô cần ngâm
suối Vô Cấu trong ba tháng. Thế là, ngay hôm sau ngày cô đến, nhóc hòa
thượng Thù Vọng đã đến đánh thức cô, bảo mình được sư phụ dặn đưa cô đi
tắm suối.
Vô Cấu là dòng suối hời hợt tuôn ra từ lưng chừng sườn một ngọn núi nhỏ
bình thường trong chùa, chung quanh chẳng có thứ gì che chắn. Con suối
này có diện tích khoảng bốn mét vuông, sâu ngang eo Giang Trừng, nước
trong đến nỗi có thể thấy rõ hoa văn đẹp lạ của đá cuội dưới đáy, lá rơi trên mặt nước cứ như đang lơ lửng giữa không trung.
Dòng nước trong vắt như không khí thế này thì ngâm mình xuống sẽ lộ hết
người, mà nhóc hòa thượng Thù Vọng còn cố ý dặn phải cởi sạch quần áo
trước khi xuống suối Vô Cấu.
"Giang Trừng tỷ tỷ, đệ sẽ canh chừng bên ngoài, không để ai vào được đâu." Hòa thượng nhỏ nghiêm túc bảo.
Giang Trừng vốn chẳng băn khoăn mảy may, cười ha hả, tiện tay xoa đầu
trọc của cậu bé. "Vậy sự trong sạch của chị đây giao cho em bảo vệ
đấy!"Read more…
Hai hôm trước vẫn yên ổn, chẳng xảy ra chuyện gì bất ngờ, rốt cuộc đến
ngày thứ ba, lúc Giang Trừng đang ngâm mình dưới suối, có vài vị khách
nhỏ nghịch ngợm ghé thăm.
"Minh Phi chớ chớ đẩy! Tôi rơi xuống mất!"
"Rõ là do Minh Trọng cậu quá béo, mỗi cậu chen chứ ai!"
"Hai người các cậu be bé cái mồm lại, lớn tiếng thế này nhỡ bị phát hiện thì sao! Thể nào cũng sẽ bị Hình Giới sư thúc nhốt vào phòng tối, tuột
quần tẩn một trận cho mà xem!"
"Cũng Minh Trọng léo nhéo trước chứ ai! Cậu ta đẩy tôi kìa! Tôi còn chưa thấy vị khách mà sư thúc tổ đưa về trông như nào nữa!"
"Minh Phi, cậu cũng nói chuyện mà! Lớn tiếng hơn cả tôi, tôi cũng có thấy được người đó trông thế nào đâu!"
"Đã bảo các cậu đừng to tiếng như vậy rồi!"
Giang Trừng ngâm mình dưới suối Vô Cấu, nghe thấy vài cái đầu trọc nhỏ ở cách mình không xa líu ríu nói chuyện mà tự cho là bí mật, gần như sắp
phá ra cười. Hình như có ba đứa bé, nghe giọng thì chắc cũng cỡ tuổi Thù Vọng.
Bên đó nói qua nói lại một hồi thành ra sắp cãi lộn, Giang Trừng dựng tai hóng mấy đứa nhóc gây nhau, nhịn cười run cả hai vai.
Ngay lúc ấy, cô nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên đã trông
thấy bên bờ suối, nơi mà mấy cậu nhóc cùng trốn, có một đứa bé đi ra.
Sau tảng đá to hãy còn ba cái đầu trọc lớn hơn một chút đang khe khẽ cãi nhau, hoàn toàn chẳng chú ý đến đứa bé tự chủ động bước ra này.
Đứa bé này đầu trọc bóng loáng, hai má mũm mĩm, trông nhỏ hơn ba cậu còn lại, chắc chỉ độ ba tuổi, cậu mặc áo tăng thật dày, loạng choạng đi về
phía cô, nom như chú vịt con vậy.
"Ca ca bế, muốn ăn kẹo!" Cậu nhóc hé cái miệng bé xinh đỏ hồng, cất
giọng trẻ con ngây ngô. Nể cái tướng đi đáng yêu và giọng nói ngậy sữa
của cậu nhóc, Giang Trừng lựa chọn lờ đi chuyện cậu vừa gọi mình là anh
chứ không phải chị.
Giọng của cậu nhóc này như đã dọa ba đứa trẻ đang gây nhau bên kia, chỉ
nghe đứa mãi can hai cậu còn lại bật thốt tiếng "Ôi trời!", bảo: "Hỏng
rồi! Minh Uế sư đệ đi ra ngoài rồi, hai cậu chỉ lo cự cãi, chẳng trông
nom Minh Uế sư đệ gì cả! Giờ thì hay quá, chúng ta bị phát hiện rồi!"
"Chính Minh Hoa cậu không trông kỹ Minh Uế mới đúng!"
"Phải đấy phải đấy!"
Có ba cái đầu trọc như nhau thò ra từ sau tảng đá to vọng lại tiếng nói
kia, len lén nhìn sang bên này. Cậu bé hoàn toàn chẳng biết mình đã bán
đứng đồng bạn kia còn đang cười nhe hai chiếc răng, chìa tay về phía
Giang Trừng, ngọng líu ngọng lô đòi bế. Giang Trừng bèn giả vờ không
thấy ba cái đầu trọc đang căng thẳng phía kia, đưa tay xoa đầu đứa bé
ngồi xổm bên bờ, khiến cậu cười khanh khách.
"Ấy ấy ấy! Người kia tính làm gì, có phải định uýnh Minh Uế sư đệ không! Mau ra cứu Minh Uế sư đệ đi!"
Giang Trừng trợn tròn mắt nhìn một bóng đen xẹt qua trước mặt, đứa bé
mình mới xoa đầu lúc nãy đã biến mất, cô lại ngó sang tảng đá to kia,
bốn cái đầu trọc xếp thành hàng, tám con mắt đen láy sáng ngời đang
chòng chọc nhìn cô.
"Hi ~ Chào mấy đứa ~" Giang Trừng tựa vào bờ, cười tủm tỉm vẫy tay với
các cậu bé, khiến ba cái đầu trọc hoảng hốt rụt ra sau tảng đá, tiện thể kéo cả đứa trẻ kia theo. Chốc sau mới run run thò đầu ra lại, tò mò
nhìn Giang Trừng.
Giang Trừng vừa định lên tiếng, đã nghe giọng nhóc hòa thượng Thù Vọng
vang lên ngoài kia, cậu hỏi: "Minh Phi Minh Trọng Minh Hoa, có phải mấy
đứa đang ở trong đó không?"
Sau đó, cậu lò dò gậy tre bước vào, mày nhíu, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm
lại. Rõ là không nhìn thấy, Thù Vọng lại đi từng bước chắc nịch về phía
tảng đá to, bảo: "Ra đây, không cần trốn nữa đâu."
Ba nhóc hòa thượng vóc người suýt soát Thù Vọng đùn đẩy nhau bước ra, vẻ mặt cứ như tai vạ tới rồi, chỉ đứa bé nhất không hiểu gì, vẫn cười khì
thơ ngây đi theo, cao thấp béo gầy xếp thành một hàng.
Thù Vọng hỏi: "Sao các con lại biết mà tới? Minh Hoa, con trả lời xem."Nhóc hòa thượng nom xinh xinh là Minh Hoa, cậu đáp: "Minh Trọng bảo sư
thúc tổ đưa một vị khách về, chúng con tò mò mới lén chạy đến xem."
Đôi mày Thù Vọng nhíu chặt lại như sâu róm, cậu bảo: "Kể cả có thế thì
mấy đứa cũng không nên lén đến xem lúc khách đang tắm chứ."
Nhóc hòa thượng beo béo cúi gằm đầu là Minh Trọng, cậu khẽ thưa: "Mới
nãy chúng con vừa khéo bắt gặp huynh ấy sang đây, vậy là đi theo, không
phải cố ý lén xem người ta tắm đâu ạ."
Nhóc hòa thượng gầy gầy còn lại là Minh Phi, cậu cũng cuống quýt nói:
"Thù Vọng sư thúc, chúng con biết sai rồi, xin đừng nói lại với Hình
Giới sư thúc ạ!"
Đứa bé nhất: "Khặc khặc khặc!"
Thù Vọng đạo mạo như người lớn, thở dài: "Các con lại còn dắt Minh Uế sư điệt đi theo, ẩu tả biết bao. Ta không mách lại Hình Giới sư huynh,
nhưng đã làm sai thì phải chịu phạt, giơ tay ra đây."
Ba hòa thượng nhí ngoan ngoãn chìa hai tay ra, cậu nhóc bé nhất hóng ba
sư huynh nhăn mặt bên cạnh, cũng hăng hái thò tay ra theo.
Thù Vọng lần lượt quất ba đôi tay kia mười roi bằng gậy tre trong tay,
tới chỗ cậu bé thì cất gậy đi, nhón một viên kẹo trong tay áo ra đặt vào lòng bàn tay nhỏ nhắn nọ.
"Sư thúc bế bế! Ăn kẹo nào!"
"Minh Uế ăn đi, sư thúc không ăn." Hòa thượng nhỏ Thù Vọng dịu giọng
lại, vỗ vỗ đầu cậu nhóc. Sau đó, cậu nói với Giang Trừng: "Giang Trừng
tỷ tỷ, vô cùng xin lỗi, các sư điệt không hiểu chuyện, đệ sẽ dạy dỗ
nghiêm phạt chúng sau."
Rõ ràng cậu cũng chỉ cỡ tuổi ba cái đầu trọc kia, vậy mà lại già dặn hơn nhiều, nhưng có già dặn đến cỡ nào cũng chỉ là một cậu bé, Giang Trừng
thấy vẻ ra dáng ông lớn kia mà buồn cười, Thù Vọng còn cố ý bắt ba nhóc
hòa thượng kia tới xin lỗi mình, cảnh cả đám nhóc xếp hàng, mở mắt đồng
loạt khom lưng xin lỗi thật rất thú vị.
"Được rồi, mấy đứa đã thành khẩn xin lỗi thì chị tha cho lần này, nhưng
nhớ mai sau không được làm những chuyện như vậy nữa." Giang Trừng nói,
thấy vẻ mặt rất muốn song lại không dám hỏi của cậu béo Minh Trọng, hai
đứa còn lại nom cũng rất tò mò, mới bảo: "Mấy đứa định hỏi cái gì à?
Muốn hỏi cứ hỏi đi."
Cậu béo Minh Trọng ngó tụi nhỏ, lại nhìn sang Thù Vọng, sau cùng mới dè dặt: "Tỷ là nữ tử, không phải nam tử ạ?"
Giang Trừng: "Ừ, chị là con gái."
Minh Trọng: "Thì ra nữ tử là thế này đây ạ?!"
Minh Phi: "Sao trông chẳng khác gì nam tử thế? Thù Chỉ sư thúc chẳng đã bảo khác nhau mà?"
Minh Hoa: "Gay rồi! Chúng ta đã nhìn trộm nữ tử tắm rửa! Có gọi là phá giới không! Sẽ bị Hình Giới sư thúc phạt đấy!"Ba nhóc hòa thượng hoảng hồn hú vía, ôm nhau run bần bật. Cậu nhóc bé
nhất, Minh Uế xơi kẹo Thù Vọng cho, nhìn ba sư huynh nhà mình.
"Bộp bộp bộp." Giang Trừng vỗ tay thu hút sự chú ý của ba tiểu hòa
thượng, "Rồi rồi, tôi lừa các cậu thôi, thực ra tôi là con trai."
Ba nhóc hòa thượng cùng ấn ngực mình, thở phào nhẹ nhõm.
"Các cậu chưa từng trông thấy con gái à?"
"Từ lúc hiểu chuyện đến nay, bọn đệ luôn sống trong chùa, chưa từng ra
ngoài. Sư phụ bảo sau năm mười lăm tuổi chúng đệ mới được phép xuống
núi." Minh Hoa đáp.
"Đúng đúng đúng, trong chùa không có nữ tử, nhưng Thù Chỉ sư thúc đã
giảng rằng nữ tử khác bọn đệ, họ giấu hai cái bánh bao to trước ngực,
lúc đói có thể lôi ra ăn, hay thật đấy." Cậu béo Minh Hoa nuốt nước
miếng, chắc là đói rồi.
Cậu gầy Minh Phi xoa cái bụng đang sôi ùng ục của mình.
Cuối cùng lại thành Giang Trừng dẫn theo cả bầy, nom như một chiếc đuôi
nhỏ -- Thù Vọng, Minh Trọng Minh Hoa Minh Phi và cậu nhóc Minh Uế đến
thiện đường của chùa Thượng Vân.
Ở thiện đường rất ít người, vì phần đông hòa thượng chùa Thượng Vân đã
đạt tới tu vi không cần ăn cơm nữa, chỉ còn đám hòa thượng nhóc này cần
phải ăn. Dĩ nhiên nơi đây chỉ có thức chay, may mà đại hòa thượng bếp
chính ở thiện đường nấu ăn rất ngon. Tuy gã bếp chính này mặt mày nghiêm nghị, có vẻ không dễ tiếp xúc, nhưng thực ra lại là người rất yếu lòng.
Giang Trừng mới đến ba ngày mà đã quấn lấy rồi trấn không biết bao nhiêu bánh ngọt gã giấu riêng, một nửa trôi vào bụng Thù Vọng, một nửa để
mình ăn. Tới giờ vẫn chẳng tin nổi, gã đầu bếp mặt lạnh này lại là một
hòa thượng thích ăn đồ ngọt.
Ngồi trên bàn ăn là dễ bồi đắp tình đồng chí nhất, lúc chiếm bánh từ chỗ bếp chính về chia cho mấy nhóc hòa thượng, Giang Trừng đã được tụi nhỏ
nhìn bằng ánh mắt mà chúng dành cho bạn hữu.
Sau đó, Giang Trừng được đám nhóc giảng cho rất nhiều chuyện ở chùa
Thượng Vân, ví như vai vế của ba đứa Minh Phi Minh Hoa Minh Trọng vẫn đã là lớn, là đệ tử của Thù Ấn - trụ trì chùa Thượng Vân.
Còn cậu nhóc Minh Uế thì không cùng sư phụ với mấy đứa nó, nhóc là đệ tử duy nhất của Thù Chỉ - sư đệ trụ trì. Cũng là vị hòa thượng béo trông
có vẻ xuềnh xoàng, bị Thanh Đăng đại sư phạt cho ỉa chảy suốt một tháng
mà họ đã gặp lúc mới tới.
Nhớ lại vẻ lôi thôi nhếch nhác của vị kia, rồi trông sang cậu nhóc đáng
yêu với đôi mắt to tròn Minh Uế, Giang Trừng thật chẳng thể tưởng tượng
nổi bình thường cặp sư đồ này giao lưu với nhau như nào.
Thanh Đăng đại sư hiện là người có vai vế lớn nhất trong chùa, có một đệ tử là Thù Vọng. Trụ trì Thù Ấn và hòa thượng tuềnh toàng Thù Chỉ gọi
Thanh Đăng là sư thúc. Dưới họ còn rất nhiều hòa thượng lớn nhỏ khác
nhau, tổng cộng khoảng mấy ngàn người.
So với hòa thượng lôi thôi Thù Chỉ và Thanh Đăng đại sư thì trụ trì Thù
Ấn phóng khoáng hơn, nghe đồn vị trụ trì này xưa giờ có hai sở thích
lớn, một là nuôi con mèo đen có tên Bạch Tuyết, hai là nhận đồ đệ, nghe
đâu một mình gã ta nhận mấy trăm đệ tử, có khi chính gã cũng chẳng nhớ
được hết.
Mà gã chỉ nhận đệ tử dưới năm tuổi, tới mười lăm tuổi thì giao nhiệm vụ
cho tống cổ ra ngoài lịch luyện, hoàn thành rồi thì về. Chắc đống nhiệm
vụ đó khó lắm, vì trong mấy trăm đệ tử của gã, giờ mới chỉ có năm mươi
mấy người quay về, số còn lại chẳng biết đang rề rà xó nào.
Minh Hoa Minh Trọng Minh Phi là ba đệ tử nhỏ tuổi nhất của vị trụ trì này.
Cách nhận đệ tử của chùa Thượng Vân khá thú vị, họ không xét linh căn
hay tư chất, đến lúc có thể nhận đồ đệ, họ sẽ lượn một vòng thiên hạ,
chỉ cần đưa về được thì muốn nhận ai cứ nhận người đó. Nghe đồn có đại
sư vừa ra ngoài đã dắt hoàng đế của một nước nào đó về, lần thứ hai đã
dắt về hai vị hoàng đế. Có người còn trâu bò hơn, vừa khéo gặp chiến
tranh, bèn mang về mấy chục kẻ thiếu tay mất chân. So với các bề trên
ấy, trụ trì hiện thời của chùa Thượng Vân đã tạm gọi là bình thường.
"Đứng im, thiếu niên trước mặt kia! Mi là người mà Thanh Đăng sư thúc dắt về!"
Giọng nói trầm vang như chuông đồng từ xa bay đến, Giang Trừng nghe mà
ong cả đầu. Cô ngoảnh lại, khó hiểu nhìn một hòa thượng phăm phăm xông
đến chỗ mình.
Hòa thượng này cao to, mặt mày cục mịch, mày rậm chắc chắn, toàn thân
sát khí, rõ kiểu hộ pháp mắt trừng. Mà toàn thân hắn ta vàng rực, khí
chất giàu xổi bốc tận chân mây. Tai đeo khuyên vàng khổng lồ, trước ngực vắt vài sợi dây chuyền vàng, tay cầm pháp trượng vàng, giữa mi tâm là
một chấm vàng rực, cả người đứng dưới ánh nắng trông chói chang vô cùng. Tóm lại, đó là một người vừa gặp đã khiến ý nghĩ "hòa thượng đều nghèo
rách mùng tơi" thâm căn cố đế của Giang Trừng sụp đổ hoàn toàn.
"Ô! Là Hình Giới sư thúc!" Ba nhóc hòa thượng Minh Hoa Minh Trọng Minh
Phi vừa nãy còn đang vui vẻ tán gẫu vội rúc ra sau lưng Giang Trừng,
Minh Uế mở to mắt nắm tay cô, hòa thượng nhỏ Thù Vọng đứng kề Giang
Trừng, khẽ giới thiệu: "Hình Giới sư huynh là người chưởng quản Quy Giới đường ở Thượng Vân tự, người trong chùa phạm lỗi đều sẽ phải nhận phạt
chỗ Hình Giới sư huynh. Hình Giới sư huynh không tu đạo từ bi như bọn
đệ, huynh ấy theo đạo sát lục.”
Tu đạo giết chóc ấy hả? Nghe có vẻ trâu bò lắm.
Đại sư có cặp lông mày trông như sắp bốc khói này hình như chẳng chút
thiện chí gì khi tới gặp mình, Giang Trừng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị soi mói, nào ngờ cái người lướt tới trước mặt mình nhanh như gió, sau khi
dò xét một lượt lại đỏ bừng mặt, nói một câu khó nói: "Mi, gã thiếu niên này! Sao mi lại dám ức hiếp Thanh Đăng sư thúc!"
Nếu phải dùng một câu để diễn tả vẻ mặt bây giờ của hắn, thì đó chính là: Cục cưng rất tủi thân.
Giang Trừng: Hòa thượng trong chùa Thượng Vân, chẳng nhẽ ai cũng có xì tai kỳ cục như này?
THẬT KHÔNG NGỜ ANH LÀ MỘT ĐẠI SƯ NHƯ VẬY.
Giang Trừng về thiền phòng của mình, phát hiện đại sư đã ba hôm không
gặp đang ngồi một mình trên tảng đá trước cửa phòng, kế bên là một con
sóc nhỏ lông xám.
Chùa Thượng Vân lặng yên tĩnh mịch, cổ thụ trùng mây, xung quanh gian
thiện phòng mà cô ở trồng đầy những thông, mỗi bận thông reo lại tỏa
hương sâu lắng, giữa vạt biếc xanh duy chỉ một tấm áo trắng tinh khôi
ấy, trông như hạc ngơi chân nơi núi rừng.
Trên người đại sư thoảng mùi đàn hương dễ chịu, chẳng biết có phải vì
mùi hương này không mà mỗi khi ở bên đại sư, Giang Trừng cũng sẽ lây
luôn cái lắng dịu ấy, gạt tất cả mọi suy nghĩ trần tục ra sau.
Nhưng đại sư đẹp như tranh nọ giờ lại đang tách vỏ hạt thông, tanh tách
từng tiếng. Giang Trừng liếc con sóc dưới chân đại sư vài lần, cho rằng
nó bị hạt thông của đại sư quyến rũ mới tới gần.
Nửa tháng nay theo chân đại sư, Giang Trừng chưa từng trông thấy anh
uống một ngụm nước nào chứ đừng nói tới ăn, như sắp siêu thoát thành
tiên vậy. Xét đến chuyện đại sư là tăng khổ tu, Giang Trừng bèn mặc nhận anh ta không có nhu cầu ăn uống. Nhưng giờ cô đang nhìn thấy cảnh gì
đây, đại sư thế mà đang ăn vặt! Dù ăn bằng biểu cảm như đang tụng kinh
thì đấy vẫn rành rành là ăn!Read more…
Nhúm hạt thông to cỡ một đốt ngón tay kia, hạt nào hạt nấy tròn mẩy,
trông có vẻ rất ngon, Giang Trừng chưa từng thấy hạt thông nào to như
vậy. Thế là cô vô tình nhìn chằm chằm đống hạt thông chỗ đại sư, ngơ
ngẩn như con sóc khờ kia.
Đại sư ngẩng đầu trông sang, Giang Trừng ho khan bước tới, phủi tảng đá
bên cạnh anh, ngồi xuống. Con sóc kia hoảng hốt, nhanh như khói leo biến lên cây thông. Giang Trừng ngồi kề đại sư, tự nhiên nhón lấy một hạt
trong nhúm hạt thông đại sư đặt trên vạt áo mình. Cô muốn thử xem đây là món ngon gì mà có thể khiến đại sư chịu hé cái miệng tôn quý của mình
ra.
Hai người lặng yên, chỉ nghe mỗi tiếng tách vỏ hạt thông. Giang Trừng
nhận ra món này đúng là ngon như cô nghĩ, không, còn ngon hơn cô nghĩ
nhiều. Vỏ hạt không cứng, tách nhẹ đã mở, lại còn mỏng lắm, nhân hạt rất to, vừa nhai mùi thông nồng nàn đã dậy cả khoang miệng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Trừng cảm thấy sau khi hạt
thông này trôi xuống bụng thì như có một dòng nước ấm mỏng manh chảy qua ngực mình, cả người ấm áp, thoải mái lắm thay.
Ban nãy còn định nhón thêm vài hạt, nhưng vì cảm giác mới rồi khiến cô
đoán rằng đây là của báu gì đó, Giang Trừng không thể mặt dày bốc ăn như những món ăn vặt bình thường, tuy rằng đã lâu không xơi quà vặt, cô
thực sự rất thèm.
Giang Trừng thầm tiếc nuối một lúc, phủi tay nghiêng đầu nhìn đại sư,
trông kỹ lại thì cô phát hiện mặt đại sư hơi tái. Mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn bình tĩnh hệt trước giờ, đầu mày cuối mắt như thấp thoáng nụ cười thản nhiên.
Nhưng trong ba ngày không gặp này đại sư đã làm gì thế, sao nhìn não nề vậy.
Nhớ lại ban nãy trên đường đã bị một hòa thượng giàu xổi lấp lánh ánh
vàng ngăn lại, xoay tới trở lui léo nhéo mãi câu "Lại dám ức hiếp Thanh
Đăng sư thúc", Giang Trừng lấy làm lạ, chắc không phải do mình mà thành
vậy đâu nhỉ?
Mà nếu đại sư không khỏe thì trong nửa tháng lên đường phải đổ bệnh từ
khuya rồi, sao tới tận đây mới xuất hiện triệu chứng được. Nhưng nhỡ đại sư đã cố gắng chống đỡ suốt cuộc hành trình thì sao?
Giờ nghiêm túc nghĩ lại mới thấy bất thường, đại sư là người xuất gia,
bị cô *beep* chắc cũng gọi là đã phá giới, có lẽ cũng giống nhân vật
luyện Đồng Tử Công gì gì trong tiểu thuyết võ hiệp nào đó, tóm lại là
phải chịu nhiều thương tổn, nếu không hòa thượng hung dữ vừa nãy cũng sẽ chẳng có vẻ căm uất tới mức muốn đập cô một phát chết tươi thế đâu.
Trước đó đại sư quá bình thản, làm cô cũng chẳng thấy chuyện này có gì
sai.
Giang Trừng đơ ra suy nghĩ, chợt bị hành động của đại sư gọi hồn về. Có
lẽ đã thấy vẻ thèm ăn nhưng cố nhịn của Giang Trừng, đại sư nhón một
nhúm hạt thông đặt sang bên cạnh cô.
"Cho tôi hả? Vậy tôi ăn đấy nhé ~" Giang Trừng quên phắt đi suy nghĩ mới nãy, vui vẻ tiếp tục tách vỏ hạt thông.
Tách xong vỏ, Giang Trừng lại thấy trước mặt mình xuất hiện một chén trà bốc hơi nóng. Tay phải đại sư cầm chén trà đặt xuống trước mặt cô, tay
trái bưng chén khác lên nhấp một ngụm.
Ờ thì, đại sư nãy giờ vẫn ở yên đấy, trà nóng đâu ra thế này? Cô cũng
muốn có cái skill cứ hễ lơ đi một chốc là lại móc được đồ ra này lắm!
Hai người ngồi đấy với tư thế hệt nhau, cùng nhấc chén trà lên uống, cùng đặt xuống, cùng thở phào.
"Trà ngon." Giang Trừng chép miệng, đặt chén xuống bên cạnh, sau đó mới
hỏi: "Đại sư, vừa nãy có một hòa thượng cả người lấp lánh ánh vàng, cầm
pháp trượng vàng, trông rất dữ tới tìm tôi, bảo tôi ức hiếp anh đấy."
"Là người nào?" Đại sư rốt cũng mở miệng nói câu đầu tiên.
Giang Trừng hỏi: "Nhẽ nào trong chùa các anh có rất nhiều hòa thượng theo xì tai lấp lánh ánh vàng rứa hả?"
Đại sư đáp: "Ừ."
Sao cùng là hòa thượng, người ta có thể mặc sức vắt vàng lên đầy người,
còn đại sư anh lại mặc áo cũ mang giày vải sờn, tới mức đôi giày đang
mang sắp mòn vẹt luôn rồi vẫn chưa chịu thay? Ắt chẳng phải do nghèo,
chả lẽ là vì lười? Giang Trừng lại không hiểu rồi, cô nói: "Người tên
Hình Giới ấy."
Đại sư: "À." Đại sư hớp thêm ngụm trà, ngồi im.
Giang Trừng dằn lòng chờ một lúc, thấy đại sư không định nói gì nữa,
không kìm được hỏi: "... Vậy thôi đó hả? Đại sư à, sao anh không nói
thêm gì cả?"
Đại sư: "Nói gì?"
Giang Trừng: "Thôi, để tôi đổi câu hỏi, đại sư, có phải anh bị thương rồi không?"
"Đúng vậy.""Nặng không?"
"Nặng."
Ủa, thường thì người bị thương nặng đều sẽ phủ nhận mới đúng, đáp thẳng
thế này thì đại sư thẳng thắn quá rồi, nhưng chính mồm khẳng định mà sao anh còn bình thản rứa, anh chắc chắn mình bị thương nặng thật chứ?
Giang Trừng ngớ ra một hồi mới hỏi tiếp: "Là vì tôi nên anh mới bị
thương hả?"
"Một phần nhỏ là do cô." Đại sư lại đáp vô cùng thành thật.
"Có cần tôi trịnh trọng xin lỗi anh không?" Giang Trừng nghiêm túc hỏi.
"Nếu làm thế thấy vui thì cô cứ việc." Đại sư nói.
Giang Trừng nghe vậy lại thực sự nhổm dậy, đứng trước mặt anh, gập người chín mươi độ đánh xoạch, vì đây là lần đầu tiên làm việc này, cô chưa
quen lắm, không ước chừng được khoảng cách, lại còn dồn quá nhiều sức
nên đầu đã đập mạnh vào đầu gối đại sư.
"Ôi cái đệt! Đau quá!" Giang Trừng ôm đầu ngồi xổm xuống đất la oai oái, chợt phát hiện tay đang vịn đầu bị kéo ra, sau đó, đại sư đặt tay mình
lên.
Giang Trừng tưởng đại sư sẽ xoa thật dịu dàng, ai ngờ anh ta nhấc tay vỗ bôm bốp vài cái, tới mức Giang Trừng ngửa luôn ra sau, buộc phải tóm
lấy bàn tay ấy, "Đủ rồi đủ rồi hết đau rồi, cách chữa trị của đại sư đặc biệt ghê."
Đại sư vỗ vài cái thế mà lại hết đau thật, Giang Trừng ngạc nhiên sờ
đầu, đứng dậy vòng ra sau lưng anh, nắn tay bảo, "Không thì tôi đấm vai
cho anh để tạ lỗi nhé?"
Không đợi đại sư trả lời, Giang Trừng đã đặt tay lên vai đại sư, đấm
bình bịch. Với kiểu dùng sức này của Giang Trừng, nếu là người bình
thường thì chắc rơi vào cảnh hiểm nghèo luôn rồi. Nhưng đại sư không
phải người thường, anh ngồi im như đã ngủ, còn Giang Trừng thì đấm đến
nỗi tay mình đỏ cả.
Giang Trừng: "Đại sư à, anh làm từ đá hả?"
Đại sư: "Thân Kim Phật."
Giang Trừng: "Thế à?"
Dứt lời, Giang Trừng bỗng thò một ngón tay ra chọt vào eo đại sư.
"Ui da! Tay tôi!"
•••••
Buổi chiều, hòa thượng nhỏ Thù Vọng đi học về, thấy Giang Trừng ngồi đó
vừa lật kinh thư vừa ngâm nga, mỉm cười: "Hôm nay trông Giang Trừng tỷ
tỷ có vẻ vui lắm."
"Chắc là do xơi được món ngon." Giang Trừng khép quyển sách trong tay
lại, nhảy xuống khỏi tảng đá, xoa đầu Thù Vọng, "Nhóc Thù Vọng, chị hỏi
em một chuyện."
"Liên quan đến sư phụ ạ?" Hòa thượng nhỏ Thù Vọng thong dong cười.
"Thông minh!" Giang Trừng cười khà, "Sư phụ em sao thế? Trông không ổn lắm?"
Hòa thượng nhỏ trèo lên đá ngồi đàng hoàng xong mới bảo: "Đệ nghe trụ
trì sư huynh kể rằng, năm xưa sư phụ một mình độ hóa Thiên Tôn ma đầu,
phong ấn nguồn tà sát vào người mình, sau đó cứ cách một khoảng thời
gian thì trong cơ thể sẽ sinh ra khí tà sát. Bồ Đề Tử, pháp khí của sư
phụ có thể tịnh hóa khí tà sát, nhưng lâu dần, rốt cũng có lúc Bồ Đề Tử
không áp chế nổi, khi ấy sư phụ phải ở lại chùa tắm suối Vô Cấu."
"Khí tà sát là tà khí có thể mê loạn lòng người nhất trên đời, tu giả
bình thường chỉ cần dính phải một chút thôi sẽ mất cả tâm trí, nhưng sư
phụ thì khác, Người vẫn giữ được tỉnh táo khi tà sát tấn công. Nhưng khi không áp chế nổi, sư phụ không được sử dụng linh lực hay thuật pháp,
bằng không sẽ bị thương. Giờ vốn là lúc sư phụ ngâm mình nhưng lại đổi
thành Giang Trừng tỷ tỷ, Thù Vọng cũng hơi thắc mắc, tỷ tỷ có thể giải
đáp giúp Thù Vọng chăng?"
Giang Trừng sờ mũi, cảm thấy nếu mình kể chuyện kia ra cho Thù Vọng nghe thì sẽ bị tình nghi là đang dạy hư con nít mất, vậy là cô làm bộ ngay
thẳng, đáp: "Khí tà sát của đại sư đã bất ngờ chuyển sang người chị."
"Chuyển bằng cách nào?" Hòa thượng nhỏ Thù Vọng nhắm thẳng vào chỗ mấu
chốt. Dù biết rõ cậu bé không thể trông thấy cũng chẳng thể nào hiểu
được mấy chuyện kia, Giang Trừng vẫn đỏ mặt trước vẻ chăm chú của đôi
mắt trong veo hồn nhiên nọ. Cứ hễ nghĩ lại chuyện này thể nào cũng sẽ
mắc cỡ, lần nào như lần nấy!
Sau cùng, Giang Trừng phải ra tuyệt chiêu cuối, cô bảo: "Chờ em lớn sẽ hiểu."
Thù Vọng nghiêng đầu: "Nếu tỷ nói thế thì đệ cũng đã biết đại khái chuyện từng xảy ra rồi."
Giang Trừng không tin lắm, Thù Vọng mới lên bảy, có thông minh già dặn
hơn nữa cũng chẳng thể nào hiểu được chuyện này mới phải? Ngay cả sư phụ cậu bé cũng còn mù mờ kia mà. Minh Hoa Minh Trọng Minh Phi cùng tuổi
còn chẳng phân biệt nổi trai gái, không lẽ Thù Vọng lại biết mấy vụ này, quá phi khoa học, với cả sao thằng bé biết được?!
Như hiểu Giang Trừng đang nghĩ gì, Thù Vọng đáp: "Là Thù Chỉ sư huynh nói với đệ."
Lại là cái gã hòa thượng béo bị đại sư phạt ỉa chảy kia. Giang Trừng hơi vỡ vạc ra lý do đại sư vừa về đã phạt gã ngay mà chẳng cần nói nhiều
rồi.
Hòa thượng nhỏ chợt thở dài.
"Giang Trừng tỷ tỷ, tỷ có biết tại sao hôm nay Hình Giới sư huynh lại chắn đường tỷ không?"
"Tại sao?"
"Vừa nãy đệ đi hỏi, Hình Giới sư huynh bảo sư phụ đã tới Quy Giới Đường, Người nói mình phá giới, muốn nhận phạt."
Nghe vậy, Giang Trừng thoắt cái đã im lặng.
Thù Vọng nói tiếp: "Trước đó sư phụ đã bị thương, sau khi về còn vì trấn áp Ma tháp mà tiêu hao rất nhiều, lại nhận thêm hình phạt kia -- Sư phụ hiện là người có bối phận cao nhất trong chùa, phải chịu hình phạt nặng nhất. Hình Giới sư huynh trước giờ luôn kính trọng sư phụ, biết chuyện
mới tức giận đến tìm tỷ tỷ."
Nhưng ngoài việc mặt đại sư hơi tái thì cô chẳng nhìn ra vấn đề gì khác. Giang Trừng hơi hối hận vì đã cố sức nện vai đại sư như ban nãy, không
biết anh ta bị thương ở đâu, cả chuyến đi cô cũng đã gây nhiều phiền
phức cho anh, nghĩ lại đúng là mình không thỏa. Giang Trừng thở ngắn
than dài, "Em nói thế, chị lại thấy mình mang tội tày trời rồi."
Thù Vọng lắc đầu, "Giang Trừng tỷ tỷ không có lỗi đâu, nếu không thì giờ tỷ đã chẳng ở đây, với tính tình của sư phụ, nếu tỷ tỷ làm sai gì đó,
giờ hẳn sẽ đang chịu phạt ở một nơi nào đó rồi."
Giang Trừng lại nhớ đến yêu chuột bị đại sư ném bừa đi đâu đấy kia, bật
cười, lại bùi ngùi nói nhỏ: "Đại sư, đúng là một đại sư lạ lùng."
"Vì sư phụ là Thượng Vân phật tử mà." Thù Vọng cười đáp, đầy vẻ kính trọng.
Thượng Vân phật tử mà hai người đang bàn đến, giờ đang ngồi trước mặt
một con mèo đen. Con mèo này tên Bạch Tuyết, là thú cưng của trụ trì Thù Ấn. Mèo đen quẫy đuôi, miệng nhả tiếng người, "Trụ trì nói, hạt thông
linh này tốt cho vết thương của sư thúc, bảo tôi đưa thêm đến." Bên chân mèo đen là một túi hạt thông nhỏ, là loại mà trước đó Giang Trừng đã
ăn.
Vì cứ nghĩ không biết đại sư đã phải chịu hình phạt gì, vết thương như
nào cả đêm, Giang Trừng hiếm khi lại chẳng ngủ nghê nổi, hôm sau lúc
ngâm suối đã buồn ngủ.
Đánh một giấc trong lúc ngâm mình, nếu không nhờ Thù Vọng ngoài kia gọi
dậy, chắc Giang Trừng sẽ ngủ luôn tới tối. Leo lên bờ, Giang Trừng bất
cẩn giẫm phải một cái túi nhỏ đặt cạnh quần áo mình, vài hạt thông tròn
mẩy lăn ra.
Giang Trừng cầm túi thông lên, đoán chắc đại sư đã đặt nó ở đây. Nhưng vừa nãy mình ở trần mà, đại sư cứ vậy mà bước vào hả?
Giang Trừng: Thật không ngờ anh lại là một đại sư như vậy.
TREO TRÊN CÂY.
Một gốc thông xanh, một đám mây trôi, một bàn cờ, một hòa thượng, một mèo đen.
"Ý Bạch Tuyết là, sư thúc bảo mi đưa tất cả hạt thông linh sang chỗ vị
khách nữ kia?" Trụ trì Thù Ấn hỏi, đôi mắt dài mảnh hơi híp lóe sáng,
đặt quân đen xuống bàn cờ đánh cạch.
"Vâng, sư thúc chẳng giữ lại một hạt nào cho mình cả ~" Mèo đen vẫy
đuôi, dùng chi trước đặt một quân trắng xuống cạnh quân đen của Thù Ấn,
đôi mắt mèo cũng híp như chủ mình, có vẻ khó dò.
"Tình trạng bây giờ của sư thúc không ổn lắm, bất đắc dĩ phải rời chùa
khi cả người đầy sát khí, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, tiêu tốn
nguyên dương, lại bị tổn thương, tu vi Kim Phật sụt giảm. Vốn đã đại
viên mãn, chỉ kém một bước là có thể thăng lên cảnh giới Linh Phật.
Nhưng giờ đây... Ôi, Linh Phật mới hơn hai trăm tuổi, chỉ nghĩ thôi đã
thấy quá trâu bò, Thượng Vân tự ta đã kiến lập được ngàn vạn năm, cũng
chỉ lác đác vài người có ngộ tính thiên phú như vậy. Tiếc thật, đúng là
quá tiếc." Nói thì nói thế nhưng Thù Ấn vẫn cứ giữ điệu cười mỉm trông
rất thích chí, có giống đang tiếc nuối đâu.
"Mà không bao lâu sau vẫn phải nhờ sư thúc đi trước, nhưng với tình
trạng bây giờ của sư thúc thì không nên đến nơi ấy." Thù Ấn chậm rãi
buông lời, tay vẫn không ngừng, ăn cả một mảng quân trắng của mèo
đen.Read more…
Mèo đen Bạch Tuyết thấy mình mất quá nhiều quân, lập tức phật ý "Meo"
một tiếng, đôi con ngươi vàng óng đảo qua đảo lại rồi nhảy phắt lên bàn
rối cả ván cờ, xỏ lá nằm xuống.
Thù Ấn cười híp mắt nhặt mấy quân cờ rơi dưới đất lên đặt vào hộp gỗ song, "Bạch Tuyết, tu hành không phải bằng cách này."
"Hừ." Mèo đen hừ khẽ, "Chính ngài còn lười tu hành thì chẳng có tư cách gì để nói ta."
"Mỗi ngày ta đều tu rất nghiêm túc mà." Thù Ấn vân vê quân cờ trong tay, chậm rãi nói: "Đánh cờ tụng kinh, uống trà thưởng trà, ngắm mây nghe
gió, có món nào không phải là tu hành đâu."
"Nếu ngài nghiêm túc tu hành thì sao ngàn tuổi vẫn chỉ ở tu vi Kim Phật được?" Mèo đen khinh rẻ liếc gã, vô cùng xem thường.
Thù Ấn cười bảo: "Với người khác, tu vi Kim Phật ngàn tuổi đã rất cừ rồi, tu vi của ta, vừa chuẩn."
"Cáo già." Mèo đen liếc, duỗi bốn chi ưỡn hông, chợt nhảy xuống khỏi bàn cờ chạy ra xa, "Chỗ ngài chán quá, ta đi kiếm việc thú vị để làm đây."
Việc thú vị mà mèo đen Bạch Tuyết nói, chính là Giang Trừng. Hiếm lắm
trong chùa Thượng Vân mới có một gương mặt mới, lại còn là một cô gái,
tuy cô gái này chẳng giống con gái chút xíu xìu xiu nào, nhưng tốt xấu
gì cũng là người mới. Mấy hôm nay hễ rảnh là mèo đen lại chạy sang nhìn
trộm, cũng rất thích Giang Trừng.
Cô gái này rõ mười mươi là một người bình thường không hiểu chuyện tu
hành, vậy mà đến chùa Thượng Vân rồi lại không hoang mang hoảng hốt,
cũng chẳng quá tò mò ồn ào, dù yên tĩnh nhưng không dè dặt, rất biết
cách kiềm chế bản thân, có vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ kiên định.
Đương nhiên lý do khiến mèo đen thích cô nhất không gì ngoài chuyện
trong chùa cô là sinh vật thứ hai ngoài nó có bộ lông xinh đẹp, độ suôn
mềm kia có thể miễn cưỡng so được với bộ lông của nó.
Là một con mèo linh lưỡng tính trăm tuổi non nớt thuộc yêu tộc, Bạch
Tuyết rất không vui khi mỗi ngày lại phải đối diện với cái đám đầu trọc
không tóc kia! Nó cần một người bạn có long thật dài!
Giang Trừng giờ vẫn chưa biết có một con mèo nhỏ muốn làm bạn với mình,
cũng đã lén theo dõi mình được vài ngày, cô hiện đang tìm Thanh Đăng đại sư khắp chùa.
Từ khi đến chùa Thượng Vân, ngoài nơi ở, thiện đường và ngọn núi nhỏ có
suối Vô Cấu ra thì cô chưa thăm thú chỗ nào khác cả. Cũng chỉ gặp mỗi
mấy người kia, lần này quang minh chính đại ra ngoài dạo quanh, Giang
Trừng mới phát hiện thì ra chùa Thượng Vân lại to và hòa thượng trong
chùa cũng nhiều đến thế.
Giang Trừng mặc một bộ quần áo nam bình thường, búi tóc, là một thiếu
niên mặt mày non chẹt, khá bắt mắt khi đi giữa một đám đầu trọc. Những
hòa thượng hơi lớn một chút thì chỉ liếc cô một cái rồi thôi, có vài
người còn chẳng thèm nhòm, đắm chìm trong chuyện riêng.
Nhưng những hòa thượng trẻ tuổi hơn sẽ len lén nhìn cô, ánh mắt đầy tò
mò. Giang Trừng bước trên một con đường lớn, chạm mặt một hòa thượng già râu râm, có hai nhóc hòa thượng tầm mười một mười hai tuổi theo sau.
Bước đến gần, cô cười với hòa thượng già, người nọ cũng hiền lành chào
lại cô, mấy nhóc hòa thượng theo sau cũng hành lễ rất quy củ. Giang
Trừng đi qua tầm vài bước đã nhận ra hai cậu bé kia vẫn đang lén ngoái
đầu nhìn cô, sau khi bị phát hiện thì đỏ bừng mặt quay đi, châu đầu xì
xầm gì đó, bị hòa thượng già cốc cho mỗi đứa một cái.
Dọc đường, Giang Trừng đã đi qua vài đại điện, thấy bên trong ngồi đầy
hòa thượng, lớn nhỏ khác nhau. Tiếng mõ vang vang, khói xanh vấn vít,
Phạn âm cuồn cuộn, ảo diệu mà xa xăm, hoàn toàn không giống như đang ở
cõi trần.
Những hòa thượng gặp trên đường, nếu Giang Trừng cười thân thiết với họ, họ cũng sẽ đáp trả rất lễ phép, nhiều người hòa nhã dễ chịu, chẳng ai
bước tới hỏi cô là ai, tại sao lại dạo lung tung chốn này. Bầu không khí đầy bình thản mà nơi đây mang lại như được đúc từ một khuôn với Thanh
Đăng đại sư, khiến người ta khoan khoái nhẹ nhõm.
Đi qua vài đại điện và tiểu kinh đường, Giang Trừng đến một quảng
trường, từ xa đã nghe thấy tiếng hò hét rền trời, tới gần xem thử, Giang Trừng mới phát hiện có mấy trăm hòa thượng đang luyện võ ở đấy.Thực ra, tuy đại sư đã bảo thế giới này có rất nhiều người tu chân,
nhưng đến đã lâu mà Giang Trừng vẫn chưa rõ cái tu chân mà bọn họ nói là thế nào. Số hòa thượng này tu phật, nhưng theo Giang Trừng thấy thì họ
chả mấy gì khác với hòa thượng bình thường, chả thấy bắn tia đỏ tia
trắng tia xanh gì khi đánh nhau với người khác.
Cũng như những hòa thượng mình trần luyện côn bây giờ, người nào người
nấy tập mà cơ bắp thít chặt, mặt mày nghiêm nghị, mồ hôi ròng rã nhưng
vẫn chỉ là luyện cơ bắp bình thường, như các võ tăng trong phim truyền
hình ở thời hiện đại của cô thôi.
Giang Trừng đứng cách đấy không xa xem một lúc vẫn chẳng nhìn ra khác
lạ, lại trông thấy một người quen -- Hình Giới đại sư trước đây đã từng
chắn đường cô.
Vị đại sư này vẫn lấp lánh ánh vàng ngàn điềm lành, lần này kế bên hắn
ta có thêm vài người theo xì tai ấy, cả đám hòa thượng cùng đứng dưới
ánh mặt trời, cái sự gây chói phải gọi là tăng gấp bội, chẳng rõ là vàng hay đầu trọc của họ chói hơn.
Những hòa thượng có vẻ hung ác này không hiền hòa như những hòa thượng
ăn mặc giản dị vừa nãy nữa, người nào người nấy cau mày, ngập ngụa sát
khí. Thấy cô đứng bên này, lấy Hình Giới làm chuẩn, tất cả đều nhìn sang với vẻ đề phòng giống hệt nhau, không biết tại sao, Giang Trừng lại dòm thấy đôi chút kính sợ từ ánh mắt của họ... Ảo giác à?
Người ta đã không hoan nghênh, Giang Trừng bèn không đứng đó chướng mắt
họ nữa, nhưng bỏ đi vài bước rồi cô lại cân nhắc gì đó, quay trở về, to
giọng hỏi Hình Giới: "Hình Giới đại sư, anh có biết Thanh Đăng đại sư
đang ở đâu không?"
Cô không biết Thù Vọng đã biến đi đằng nào, cũng chẳng thấy bọn Minh
Hoa, cả đường không gặp người quen thì ngại mở miệng, chả dễ gì lại gặp
người tạm gọi là có quen biết, bèn hỏi thẳng luôn.
Đương nhiên hoàn toàn không phải vì trông thấy vẻ cảnh giác của Hình
Giới mà Giang Trừng mới cố ý trêu chọc, hoàn toàn không phải thế đâu.
Nghe câu hỏi của Giang Trừng, mặt Hình Giới thối hoắc ngay, hắn vốn cũng chẳng trắng trẻo gì cho cam, giờ thì hay rồi, càng đen hơn. Thấy hắn
không đáp, Giang Trừng cũng chẳng lấy làm bất ngờ, cười dựa vào cây,
quát tướng lên thêm: "Nếu biết thì phiền anh nhắc một tiếng, tôi có việc tìm đại sư nhé ~"
Hình Giới đánh hừ, vẫn chẳng định mở miệng. Ngược lại, từ tiếng quát ban nãy của Giang Trừng, đám hòa thượng đang luyện võ bên kia đều đã trợn
mắt nhìn cô, bấy giờ có một hòa thượng trẻ tuổi sờ đầu đáp: "Vừa nãy tôi đã thấy Thanh Đăng sư tổ ở Thiền Tư viện."
Hòa thượng trẻ này hẳn là một chàng ngơ ngây thơ, chẳng phát hiện ra cái mặt đen lại của Hình Giới, cứ thế ngớ ngẩn tuột ra.
Giang Trừng nhịn cười, cảm ơn một tiếng, lại hỏi viện Thiền Tư nằm ở
đâu, cũng vẫn là hòa thượng trẻ thật thà kia chỉ đường, Giang Trừng cảm
ơn thêm lần nữa, vẫy tay với mọi người rồi thoải mái đi xa.
Trên đường phải hỏi thêm vài hòa thượng, Giang Trừng rốt mới đến được viện Thiền Tư.
Thiền Tư viện vuông vắn, giữa sân trồng một gốc ngân hạnh thật to, lá
vàng rơi đầy đất, mặt đất như được lót thêm một tấm thảm dày màu vàng.
Người Giang Trừng tìm đang đứng dưới gốc ngân hạnh, cầm chổi quét lá.
Giang Trừng không quá rõ tại sao đại sư bị thương nặng không nghỉ ngơi
mà lại ở chốn này quét dọn.
"Đại sư."
Giang Trừng đi về phía hòa thượng áo trắng ấy, huơ tay trước mặt anh, "Đại sư ~"
Thanh Đăng ngừng tay, nhìn cô dò hỏi. Giang Trừng lấy một chiếc túi nhỏ
trong tay áo ra, "Hạt thông này, tôi đã tách sạch vỏ cho anh rồi, giữ
lấy mà ăn."
Lúc mới nhận được thì Giang Trừng rất vui, nhưng cô không khờ, trước đây đại sư không ăn uống gì là vì không có nhu cầu, giờ xơi hạt thông đương nhiên chẳng vì buồn mồm ngứa miệng như cô, mà là cần phải ăn. Giang
Trừng buộc phải nghĩ đến chuyện đại sư bị thương, có lẽ mớ hạt thông này có tác dụng chữa thương, để cô ăn thì lãng phí quá.
Chính ra cũng vì Giang Trừng quen giữ khoảng cách với người khác như ở
thời hiện đại rồi, cô chưa từng gặp ai quá tốt với mình, cũng không vô
cớ quá tốt với một người lạ. Nhưng ở đây, đại sư thực sự đã đối xử rất
tốt với cô, Giang Trừng không quá quen với kiểu thuần thiện chí như thế.
Giang Trừng tưởng mình phải khuyên thêm vài câu thì đại sư mới nhận lại
đồ, người Trung Quốc nào biếu quà cũng thế cả, anh từ tôi chối một lúc
mới xong. Nhưng đại sư thì khác, anh đón lấy túi thông mà Giang Trừng
đưa rồi ăn sạch, chẳng nói năng gì.
Giang Trừng chớp chớp mắt, phá ra cười, ngồi lên ụ lá mà Thanh Đăng đại
sư vừa quét gom lại cạnh mình, "Đại sư, anh đúng là người khó hiểu nhất
mà tôi từng gặp đấy, tôi luôn chẳng nắm được hành động tiếp theo của
anh, hoặc biết anh đang nghĩ gì."
"Tại sao lại muốn biết?" Thanh Đăng nhìn sang bằng ánh mắt sáng trong, thấu suốt tất thảy.
Giang Trừng ngẩn ra, dời mắt đi, hồi lâu mới vỗ trán bật cười, "Đúng
nhỉ, sao tôi lại buộc phải biết chứ, không rõ gì mới là tốt nhất."
Dứt lời, cô ngồi ngay ngắn lại, nói với Thanh Đăng: "Đại sư, anh biết
không? Lúc gặp anh là lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra có người không
tóc lại vẫn đẹp trai như vậy."
Đại sư xơi hết hạt thông, lại bắt đầu quét lá. Giang Trừng chán chường
nhìn anh ta quét thành ụ thứ hai, lại không chịu nổi cảm giác quạnh quẽ, bèn lên tiếng, "Đại sư, tôi nghĩ mình nên dặn anh một chuyện, nếu không thể yêu đương thì anh đừng bao giờ đối xử quá tốt với một ai khác, nếu
không dễ xảy ra bất trắc lắm!"
Đại sư lờ đi, cúi đầu quét lá.
Giang Trừng theo sau anh, đưa chân đá ụ lá mà anh đã quét gọn, "Đại sư
à, tôi thấy cách dạy dỗ của anh có vấn đề lắm rồi đó, thầy trò mấy người ai cũng vậy, không muốn cưới mà cứ thả thính!"
"Đại sư, anh có nghe không vậy?"
"Đại sư?"
"Đại sư, nếu anh còn không lên tiếng, tôi sẽ..."
...
Thù Vọng đến tìm Giang Trừng, phát hiện cô đang bị treo lưng chừng trên
một chạc ngân hạnh to, giống hệt một con cá mặn bị gió hun khô.
"Giang Trừng tỷ tỷ, tỷ đã làm gì để sư phụ phải treo tỷ ở đây thế?"
Giang Trừng cúi đầu nhìn hòa thượng nhỏ đứng dưới gốc cây, nhổ lá ngân
hạnh đang nhẩn nha trong miệng ra, cười khan đôi tiếng: "Một lời khó kể
hết, cơ, cơ mà Thù Vọng ới, em cho chị xuống trước đã."
Nên dùng (←) hoặc (→) chuyển chương