"Mấy năm nay em sống thế nào? Có vẻ
ổn lắm nhỉ." Văn Nhân Quân dịu dàng hỏi, một bên má bầm tím vẫn chẳng
thể lấn át nổi khí chất của hắn.
Bạch Nhiễm Đông ngồi đối diện hắn, mệt mỏi ngáp dài, qua quýt đáp: "Ổn
lắm, ổn hơn huynh, ít ra cũng đã lên chức chưởng sơn, không như huynh,
lăn lộn bấy lâu vẫn chỉ là thiếu sơn chủ."
Văn Nhân Quân lờ đi lời giễu của nàng, mỉm cười khe khẽ, đôi mắt chất
chứa nhung nhớ đắm say khóa chặt vào dáng hình ấy, không rời một phút
giây. Bạch Nhiễm Đông trước mặt đây từ lâu đã không còn là tiểu muội
muội trong hồi ức của hắn, mà ngày càng ưu tú đằm thắm hơn. Nàng là thế, chưa bao giờ gục ngã bởi bất cứ thứ gì, chỉ có ngoại hình là thay đổi,
không còn non nớt ngây ngô mà như một đóa hoa đương độ khoe sắc, kiều
diễm khôn nguôi. Nhưng tính cách vẫn mãi như trước kia, kiêu hãnh và tự
tin.
Vẫn thu hút lấy hắn tựa thuở nào.
Bạch Nhiễm Đông như không biết hắn đang ngắm mình, thong thả đường hoàng nhấp trà, sau đó nhíu mày chê bôi, gạt chén trà sang bên.
"Nhiễm... Bạch sơn chủ, trà này không vừa miệng em à? Ta nhớ em trước
đây rất thích vị này." Văn Nhân Quân vừa dứt lời đã thấy một thiếu niên
tầm mười hai mười ba tuổi khoác áo ngoài của Bạch Nhiễm Đông, buông lơi
mái tóc đen dài bước ra từ phòng nàng.Read more…
Đường mi nét mày tuyệt sắc của thiếu niên đánh mạnh vào lòng người,
khoác thêm áo ngoài lộng lẫy của Bạch Nhiễm Đông lại tôn lên nét tuấn
tú, gương mặt hòa cùng khí chất lạnh nhạt ai nấy đắm say, nhưng ánh mắt
ấy lại khiến đáy lòng lạnh lẽo.
Văn Nhân Quân biết thiếu niên này tên Bạch Linh, là đại đồ đệ mà Bạch
Nhiễm Đông yêu thương nhất, lại còn là yêu tu, năm xưa Bạch Nhiễm Đông
vì nhận cậu làm đồ đệ mà đã ầm ĩ một trận ở sơn phái Dung Trần, có lẽ cả cõi tu chân đều biết. Văn Nhân Quân nắm rõ chuyện về Bạch Nhiễm Đông
hơn người khác, ví như hắn biết, cặp sư đồ này thân mật quá mức bình
thường.
Nghĩ đến đây, trong một tích tắc nào đó, đôi mắt dịu dàng của Văn Nhân
Quân nặng nề sa sầm hẳn. Trước đó hắn chỉ mới nghe đến cái tên Bạch
Linh, hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà đã trông thấy sát ý và một chút... ghen tỵ hiển hiện nơi đáy mắt cậu ta. Nhận ra điều này, Văn
Nhân Quân thầm lấy làm vui vẻ.
Nhưng liền sau đó hắn lại không vui nổi nữa. Vì Bạch Linh áo quần xốc
xếch đi tới, duỗi tay khoác lấy cổ Bạch Nhiễm Đông từ phía sau, dụi đầu
vào hõm cổ hít một hơi dài rồi hôn lên má nàng, chất giọng khàn kề cận
vành tai, như thể chốn không người, "Sư phụ dậy sớm thế này, Người không ở bên, đồ nhi không ngủ được."
Nhìn vẻ mặt bình thản quen thuộc của Bạch Nhiễm Đông là biết họ thường
thân mật như vậy, Bạch Nhiễm Đông cũng dung túng cậu đồ đệ này như tin
đồn, nàng cưng nựng ve vuốt mái tóc dài của thiếu niên, vẻ xa cách và
thờ ơ khi đối mặt với Văn Nhân Quân biến thành yêu thương vô vàn, "Linh
Linh chưa đẫy giấc, lát nữa sư phụ sẽ lại về ngủ cùng con nhé."
Văn Nhân Quân trông thấy thiếu niên với đôi mắt đỏ thẫm u tối, mi mày
lạnh nhạt vùi đầu nơi hõm cổ Bạch Nhiễm Đông, vân vê từng ngón tay dài
trắng nõn của nàng, nhìn hắn bằng ánh mắt giễu nhại đầy ác ý. Văn Nhân
Quân thản nhiên nhìn cặp sư đồ đối diện, vẻ mặt không đổi nhưng đáy mắt
lại sâu hơn nhiều.
Lúc đưa đồ đệ đến gặp sư phụ, Giang Trừng đã được chiêm ngưỡng bãi chiến trường đẫm máu giữa ba người như vậy đấy. Chỗ đứng của cô vừa khéo lại
nhìn thấy nụ cười dành cho Văn Nhân Quân của anh cả hung tợn trước giờ
vẫn luôn vô cảm nhà mình, người mặt đơ mà nở nụ cười, lại còn là nụ cười dày đặc ác ý kiểu "tao giết mày nè" là một cảnh quá ư rúng động, ai
thấy cũng phải nổi da gà.
Giang Trừng phút chốc muốn xoay người rời bước, chờ anh cả bình tĩnh xíu rồi quay lại. Nhưng tiếc thay sư phụ nhà cô lại trông thấy cô rồi, nàng ta tức thì hai mắt lấp lánh, cao giọng gọi: "Phong Phong, tới đây với
sư tổ nào, hôm nay sư tổ dắt con ra sòng bạc to chơi thử nhé!"
Phong Hữu Chỉ - Ảnh đế băng gạc ăn ngày càng nhiều vẫn không béo phì
đứng sau lưng Giang Trừng cười kín kẽ, vờ ngượng ngùng chào hai người:
"Sư tổ, đại sư bá."
Giang Trừng không nhìn đồ đệ nhà mình, mắt trông mũi mũi ngó tim, ai
trong đây cũng già gấp mấy lần cô, để tránh trường hợp bị lôi vào cảnh
kỳ cục khó xử thì thôi câm mồm là chuẩn.
"Bạch Nhiễm Đông!" Lại một giọng nữ ngập tràn giận dữ vang lên, một
người phăm phăm xông vào tiểu viện, ngoài Vệ Duyệt Tâm - vợ mới cưới của Văn Nhân Quân thì còn ai trồng khoai đất này.
Kể ra thì cái cô Vệ Duyệt Tâm này cũng đen đủ đường, ngày cưới thì thiên tai, lúc vốn phải động phòng thì chồng lại bươn chải giải quyết hậu
quả, ba ngày nay chẳng thấy tăm hơi đâu, nếu chỉ thế thôi thì không sao, dầu gì cũng là chính sự, nàng nhịn bao nhiêu năm như thế cũng chẳng
tiếc đợi thêm vài hôm, nhưng ai ngờ ngay lúc này đây Bạch Nhiễm Đông lại xuất hiện.
Bạch Nhiễm Đông vừa tới, Văn Nhân Quân đã lập tức buông hết mọi việc đến thăm ả, cứ như muốn nói thẳng với nàng rằng, trước đó hắn bận đến nỗi
không có thời gian gặp chỉ là do hắn không quan tâm đến nàng. Vệ Duyệt
Tâm cảm thấy mình như bị tát một cú thật mạnh, vừa thảm hại vừa đau khổ.
Nàng biết năm xưa mình làm thế là không đúng, Văn Nhân Quân và Bạch
Nhiễm Đông có hôn ước, nhưng nàng thích Văn Nhân Quân, thế mới nhân lúc
Vô Định sơn tổn thương nặng nề bảo cha ép họ bỏ hôn ước với dãy Bạch
Linh để đính hôn với mình, còn cố ý hôn Văn Nhân Quân lúc Bạch Nhiễm
Đông đến tìm hắn. Nàng chia rẽ hai người nhưng không hối hận, nàng nghĩ
chỉ cần mình đối tốt với Văn Nhân Quân, một thời gian sau hắn sẽ quên
Bạch Nhiễm Đông, nhìn nhận ưu điểm của nàng.Nhưng đã bao nhiêu năm như thế, Văn Nhân Quân vẫn chỉ mãi dõi theo Bạch
Nhiễm Đông! Dẫu Bạch Nhiễm Đông không màng đến, hắn vẫn chưa từng quên
ả! Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng bấy nhiêu năm, người luôn kề cận Văn Nhân Quân là nàng cơ mà! Văn Nhân Quân vẫn luôn đối tốt với nàng, ai nấy đều cho rằng vị hôn phu này thật lòng yêu thương nàng, nhưng Vệ Duyệt Tâm
biết không phải thế, nàng từng thấy ánh mắt dành cho Bạch Nhiễm Đông của Văn Nhân Quân, hắn chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.
Bao nhiêu năm qua, Vệ Duyệt Tâm vẫn luôn chờ Văn Nhân Quân từ bỏ, cuối
cùng đã chờ được đến ngày hắn đồng ý thành hôn với mình, nàng tưởng rằng mình đã thành công, nhưng giờ đây, nàng mới đau khổ nhận ra bản thân
chỉ đang lừa mình dối người. Khoảnh khắc đấy, nỗi giận dữ, bất cam và
ghen ghét trong lòng bùng nổ ngay khi nghe tin chồng mình đến thăm Bạch
Nhiễm Đông.
"Bạch Nhiễm Đông! Sao mi lại đến đây! Sao mi lại đến phá tan mọi thứ của ta thế này! Sao mi không chết quách đi!" Vệ Duyệt Tâm quát dài, vứt cả
hình tượng. Bạch Nhiễm Đông chưa làm gì, Bạch Linh đã mặt lạnh phi sang
một sợi lông vũ đen.
Bạch Nhiễm Đông thở dài bắt lấy nó, tiện tay cài lên tóc Bạch Linh, "Đừng nghịch."
Rồi nàng xoay sang Văn Nhân Quân, "Phu nhân nhà huynh có vẻ đã mệt lắm rồi, huynh đưa nàng ấy về nghỉ ngơi đi nhé."
Văn Nhân Quân đứng dậy, trông thì như dìu Vệ Duyệt Tâm chứ thực ra đang
ngăn hành động công kích Bạch Nhiễm Đông của nàng ta lại. "Nàng mệt rồi, đầu óc cũng mơ màng cả, về nghỉ cho khỏe nào, đừng gây chuyện nữa."
Giọng hắn vẫn dịu dàng như trước, vừa chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của nàng
ta, Vệ Duyệt Tâm đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
"Hôm nay đúng là thất lễ, ta xin cáo từ, Nhiễm... Bạch sơn chủ, mong em nán lại ít lâu, dịp tới mình lại ôn chuyện sau."
Trong lúc được Văn Nhân Quân bế đưa về, Vệ Duyệt Tâm đã tỉnh, nàng ta
run bần bật bấu lấy chéo áo của hắn, Văn Nhân Quân nhận ra bèn dừng lại, đưa tay nâng mặt, nhìn thẳng vào mắt nàng, cười bảo: "Giờ thì biết sợ
rồi? Duyệt Tâm, nàng hẳn đã biết ta không thích ai hư hỏng trái lời, bao nhiêu năm nay chẳng đã rất ngoan rồi, sao lại?"
Thấy thái độ này của Văn Nhân Quân, vẻ sợ hãi đong đầy đáy mắt Vệ Duyệt
Tâm, nhưng nỗi si mê vẫn lấn át tất cả, lệ tuôn đẫm má, nàng ta khóc lóc khẩn cầu: "Tại sao chàng vẫn không đếm xỉa đến thiếp cơ chứ."
Văn Nhân Quân đặt nàng xuống, miết má nàng đầy dịu dàng yêu thương, thay nàng lau đi vệt nước mắt, sẽ giọng, "Duyệt Tâm, ngoan ngoãn quay về,
đừng để ta phát hiện nàng lại đến gặp Nhiễm Nhiễm, biết chưa? Bằng không ta sẽ nổi giận, nàng đâu muốn thấy ta nổi giận, nhỉ."
Như nhớ đến chuyện gì đó, Vệ Duyệt Tâm run bần bật, xám ngoét mặt mày, nước mắt lại giàn giụa hơn.
Khách không mời đã về, hai cặp sư đồ trong viện hòa thuận vô cùng, cặp
thì nghĩa cô trò trong sáng, cặp thì tình sư đồ "trong tối". Giang Trừng sắp hết chịu nổi sư phụ và sư huynh rồi, này, túm túm áo lại được
không? Mấy chuyện này về phòng hẵng làm, được không?
May mà những hành động chẳng lời nào miêu tả nổi không tiếp diễn nữa, sư phụ kéo bàn tay lộn xộn của sư huynh ra, nai nịt gọn gàng, mặt mày tỉnh bơ bảo cô trò Giang Trừng ngồi đối diện: "Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ?
À, Phong Phong, tới sòng bạc với sư tổ và đại sư bá đi, muốn thắng bao
nhiêu cũng được, sư tổ bảo kê con! Còn Trừng Trừng, con lo mà lịch luyện tiếp đi, sư phụ sẽ chăm sóc đồ đệ nhà con thật tốt."
Giang-Trừng-bị-bỏ-rơi ngó sư phụ và sư huynh thay quần áo đổi ngoại
hình, lại còn nén tu vi xuống cảnh giới thấp hơn, dắt Phong Hữu Chỉ cũng đã thay đồ ra ngoài, vừa nhìn đã biết việc họ sắp làm chẳng lương thiện gì.
Giang Trừng so vai, cũng cầm kiếm gỗ rời đi. Sư phụ đưa đến khá nhiều đệ tử dãy Bạch Linh vì cho rằng đây là lúc thích hợp để huấn luyện đệ tử,
do đó, Giang Trừng bèn dắt một đội ra ngoài giúp đỡ các tòa thành bị
thiệt hại nặng.
"Giang sư thúc, thú khứu thử phát hiện ở đây có hơi thở của người sống!"
"Tốt, mọi người khoanh vùng lại nào."
"Giang sư thúc, đã tìm được vài người còn sống bên kia."
"Mảnh đất trống phía tây thành đã đầy người rồi, bắc thêm vài cái lán
nữa đi. Đệ tử đi mua lương về chưa? Mấy đứa đi xem thử." Giang Trừng
nghiêm mặt, hạ lệnh đâu ra đấy.
Làm được một lúc, Giang Trừng leo lên một đống đổ nát cao, nhìn ra những dãy nhà hoang tàn xung quanh, ngửi mùi máu nhạt lẫn trong không khí,
mặt mày kiên nghị. Cô ôm kiếm đứng đấy một lúc, nhận ra Phạn âm thường
vẫn vang vọng vào giờ này lại không cất lên nữa.
Chắc bọn đại sư đã sang nơi khác rồi? Cũng chẳng phải ở đây mới bị thiên tai, nghe nói mấy ngày nay, lác đác vài nơi liên tục xuất hiện tình
trạng này.
Gió chiều đưa tiếng khóc than đến, Giang Trừng đạp kiếm bay về hướng mặt trời lặn, cuối cùng dừng lại trên một tòa tháp cao. Sau cơn động đất,
tòa tháp này đã nứt rạn nhưng vẫn vững vàng một cách kỳ lạ, Giang Trừng
ôm kiếm ngồi ngay rìa tháp, ngơ ngẩn dõi về thế giới mờ ảo trên bầu trời sơn phái Xuất Trần phía xa.
Xa xăm nhìn lại, mặt trời vẫn chưa xuống núi, ánh nắng ấm áp phủ lên
người cô, áo quần lộng gió, tóc dài tung bay. Cô lẻ loi ngồi đấy, tuy
không rõ biểu cảm nhưng dáng hình lại khiến người ta cảm thấy cô độc,
dẫu đang ở đây vẫn chẳng thuộc về nơi này.
"Thiếu cảnh giác thế này, đúng là phụ công dạy dỗ của các sư tổ mà."
Giọng nói quen thuộc một cách lạ kỳ vang ngay bên tai Giang Trừng, cô
bừng tỉnh lại, song chưa kịp phản ứng đã bị người đến sát sau lưng từ
bao giờ kia đẩy xuống tháp.
Giang Trừng xoay người trên không, mũi chân nhấn lấy hiên nhà, mượn lực
bay lên. Nhưng lực hút như bàn tay khổng lồ chẳng rõ xuất hiện từ đâu đã kéo cô vào một không gian kỳ lạ.
Giang Trừng choáng váng đứng dậy, cảnh giác siết chặt thanh kiếm gỗ
trong tay, ngẩng đầu quan sát tứ phía, cô lập tức nhìn thấy hai chữ
Thiên Cơ to được viết theo lối cổ đang trôi lơ lửng gần đấy.
Giang Trừng nhớ ngay tới Hội nghị Thiên Cơ được tổ chức để lão tổ đại
năng các cấp họp bàn giải quyết đại sự mà sư phụ nhắc đến hôm qua. Nói
mới nhớ, giọng điệu của người đẩy cô xuống tháp y hệt cái lão sư tổ gợi
đòn, suốt ngày léo nhéo bên tai cô ở hắc thất dạo trước.
Cô đã bảo mà, sơn phái Dung Trần cơ man là người chỉ biết ăn no rững mỡ
thôi! Lão sư tổ ấy kéo một con tép như cô vào đây làm gì! Giang Trừng
hơi hơi muốn bùng nổ.
"Ồ? Ai lại cho lõi con tu vi thấp thế này vào đây nhỉ?" Một giọng nam uy nghiêm với áp lực khủng khiếp vồ lấy Giang Trừng.
CÁCH DÙNG CHUẨN CỦA ĐÀI SEN.
Chủ nhân giọng nói không định giết Giang Trừng, vì thế cô chỉ bị luồng
áp lực khủng khiếp ấy ép quỳ một gối xuống đất, đấy là cô đã ra sức
kháng lại rồi. -- Giang Trừng cố chống kiếm gỗ, thế mới không bị đè bẹp
dí dưới đất.
"Ồ? Còn là một oắt con bướng bỉnh nữa cơ."
Giang Trừng thoắt cái đã cảm nhận được áp lực trên người mình tăng dữ
dội hơn, thanh kiếm trong tay hóa vàng, rắn rỏi chống trên nền đất, lưng cô như bị một đôi tay khổng lồ vô hình dí mạnh xuống. Tay nổi đầy gân
xanh, răng nghiến kèn kẹt, vừa thầm chửi thề vừa vận công hòng kháng lại luồng áp lực này.
Chính lúc cho rằng mình không cự nổi nữa, cô chợt thấy người nhẹ bẫng,
một giọng nam lạ khác vang lên, rằng: "Sư Tiếu lão tổ sao lại ở đây bắt
nạt một đứa bé thế này."
Giọng nam hồn hậu đã đè Giang Trừng hừ một tiếng, "Tống Dục lão tổ vẫn
thích xen vào chuyện người khác như xưa! Ta chỉ đang dạy cho đứa oắt dám xông vào Đại hội Thiên Cơ này một bài học nhỏ thôi."
Tống Dục lão tổ vạch mặt lão không thương tiếc, "Chỉ e ngài đang thừa
dịp trút giận đấy thôi, đứa trẻ này hình như là đệ tử của Dung Trần sơn
phái, ngài vẫn luôn mâu thuẫn với Sênh Phương, trận tỷ thí gần đây lại
thua ngài ấy, thấy đệ tử trong phái ngài ấy lại kiếm chuyện gây sự, đấy
không phải khí độ nên có ở lão tổ một phái."Read more…
Sư Tiếu bị thúc vào vết thương lòng, giọng lại càng khó chịu hơn: "Tống Dục! Chưa đến phiên mi dạy dỗ ta đâu!"
Tống Dục lão tổ chưa đáp đã nghe vài giọng nói khác vang lên, một người
có vẻ như đang hào hứng vì tấn trò hề này: "Sư Tiếu sao lại giận dỗi nữa thế kia."
Một giọng nữ dịu dàng lại đứng ra giảng hòa, "Tống Dục lão tổ và Sư Tiếu lão tổ, chúng ta đến là để giải quyết vấn đề, ở đây cãi nhau vì chuyện
nhỏ thế này không hay cho lắm."
Lại thêm một giọng nghe như của thiếu niên: "Ơ hay, đứa bé này vào đây
bằng cách nào nhỉ? Lạ ghê, để ta xem nào, Dung Trần sơn phái hả? Chẳng
nhẽ Sênh Phương lão tổ đưa vào? Nếu là người ngài ấy đưa đến, vậy thì
ngài ấy đâu?"
Giang Trừng đứng giữa nền đất trống trơn, nghe tiếng nói vọng lại từ bốn phương tám hướng lại không thấy ai, cũng không thể dựa vào giọng nói để đoán ra họ đang ở đâu. Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ khắp nơi đổ về
và cơn đau sau lưng, cô nghiến răng mắng thầm một tiếng, mặt mày lại vẫn bình tĩnh, chờ các lão tổ tạm ngừng mới thưa: "Giang Trừng là đệ tử của Dung Trần sơn phái, vô ý vào nhầm nơi đây, chẳng hay các vị tiền bối có thể chỉ cách ra cho đệ tử không?"
Còn không mau thoát ra ngoài thì đố ai biết được mình sẽ lại dính vào tấn rắc rối gì!
"Hừ, vào nhầm? Ta thấy mi hẳn là gian tế ma đạo, đến đây hòng dò thám
tin tức, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua!" Ắt là lời của Sư Tiếu lão tổ - người có tư thù với lão tổ sơn phái Dung Trần, rặt một điệu quê quá hóa giận, không muốn bỏ qua cho Giang Trừng.
Luồng áp lực của Sư Tiếu lão tổ lại ập đến một lần nữa, Tống Dục lão tổ
ban nãy đã cứu Giang Trừng ra tay luôn, "Sư Tiếu lão tổ đừng lớn lối
quá, lạm sát người vô tội thì khác gì ma tu, ngài tu luyện đến nỗi nhập
ma rồi à?"
Giang Trừng bị kẹp ở giữa rất đau khổ, tuy không còn bị kìm bởi áp lực
từ một phía nhưng lại bị hai vị đại năng này xem như đấu pháp, sướng đấy nhưng ê đấy, giờ cô chẳng nhúc nhích nổi một phân.
Đang thế giằng co, giọng nữ dịu dàng ban nãy chợt vang lên: "Ấy? Phật quang này... Hẳn Thanh Đăng lão tổ đã đến rồi."
Giang Trừng vừa nhộn nhạo đã thấy một dáng hình quen thuộc xuất hiện
trong tầm mắt. Vẫn bộ áo tăng trắng đã sờn, đôi giày tăng mòn vẹt, chuỗi hạt bồ đề, mi mày từ bi bình thản, dường như ngay khoảnh khắc trông
thấy anh, Giang Trừng đã vô thức thả lỏng người.
Đối diện với ánh mắt sáng trong như thấu tỏ mọi điều kia, Giang Trừng
mừng vui thấy rõ. Liền sau đó, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, lớp
sương che mắt cũng như được ai đó vén ra, trông thấy mấy mươi vị đại
năng với từng vẻ mặt khác nhau.
Đây là một vùng hư không, trên đầu và dưới chân là hằng hà sa số những
vì sao, có khoảng trăm bục đá quây quanh một quầng sáng trắng êm dịu. Về phần bục đá, có cái có người, có cái không. Giang Trừng ôm kiếm gỗ được đại sư xách gáy đến một bục trống, vừa tới nơi, dưới chân đã nở đóa sen đá trắng, đại sư ngồi xếp bằng, Giang Trừng cũng đến ngồi kế anh.
Thường thì khi gặp nguy hiểm một mình người ta sẽ cố bình tĩnh đối mặt,
nếu có cha chú ở đó họ mới vô thức ỷ lại, nhưng người trước giờ chưa
từng có bề trên bảo vệ như Giang Trừng tại sao lại có phản xạ kiểu nắm
chéo áo của đại sư thế kia? Sau khi thoát hiểm, Giang Trừng tập trung
suy nghĩ vấn đề này.
"Thanh Đăng lão tổ chẳng hổ là Thượng Vân phật tử, vẫn luôn từ bi như
vậy." Một cô gái ngồi trên mây ngũ sắc cất tiếng. Giang Trừng nhận ra
đấy là giọng nữ đã đứng ra can ngăn ban nãy.
Ở bục đá gần chỗ cô ta, một người đàn ông cao to đứng trên một ngọn lửa, sầm sì hỏi: "Thanh Đăng lão tổ có ý gì đây?"
Giọng này là của Sư Tiếu lão tổ từ đầu đã dằn mặt cô, liên tọi gây sự gì gì kia. Giang Trừng bĩu môi, nép vào người Thanh Đăng đại sư.
Thanh Đăng đại sư nhàn nhạt liếc Giang Trừng một cái, hỏi Sư Tiếu: "Nghĩa là?"
"Thanh Đăng lão tổ cứ thế đưa một kẻ không rõ lai lịch vào đây, không hợp quy củ, chóng nộp cho ta xử lý đi thôi!" Sư Tiếu bảo.
Thanh Đăng bất thình lình lục lọi ngực áo như đang tìm thứ gì đó, rồi
như không thấy, anh lại chuyển sang sờ tay áo, sau đó thần bí rút một
bọc quả hạch ra từ ống tay áo không rộng lắm kia, bảo Giang Trừng: "Thù
Vọng nhờ ta mang cho cô."Giang Trừng đơ mặt, giờ là lúc nói chuyện này hả? Đón lấy bọc, Giang
Trừng kéo gút thắt, bốc một vốc hạt không rõ tên kia, bắt đầu nhai tóp
tép. Chỗ này rộng vậy, đại năng đông thế, thứ lỗi, cô phải ăn chút gì
đấy cho đỡ sợ.
Cái ông Sư Tiếu kia tức nỗi phọt lửa ra đằng mũi luôn rồi, cao giọng
quát: "Thanh Đăng! Mi chỉ là một thằng oắt vỏn vẹn hai trăm tuổi, tùy
hứng làm xằng thế này, không xem ta ra gì..."
"Ngài đã hơn ngàn tuổi, thế?" Đại sư đáp.
"Đúng thế, lúc ta là lão tổ, mi vẫn chưa lọt lòng đâu, cứ..."
"Ha ha ha Sư Tiếu này, ý của Thanh Đăng lão tổ là, ngài đã già gấp mấy
lần người ta nhưng tu vi lại bằng họ, có khi ít lâu nữa người ta sẽ vượt cả ngài, ngài lấy tư cách gì mà dạy dỗ họ." Tống Dục lão tổ đứng cách
Sư Tiếu một bục, cười giễu chẳng nể nang.
Sư Tiếu lão tổ sầm mặt giơ tay, một ngọn lửa đỏ xoáy thẳng đến chỗ Tống
Dục lão tổ. Tống Dục phóng khoáng đứng trên chuôi một thanh kiếm khổng
lồ cắm nửa vào bục đá, thấy thế chẳng sợ, cứ đứng cách một bục đấu pháp
luôn. Ngoài họ ra, quá nửa trên trăm bục đá đã có người ngồi, nhưng các
vị lão tổ ấy chẳng hứng thú gì với màn kịch này, vài người đến liếc còn
chả thèm.
Thanh Đăng đại sư cũng không định tham gia vào chuyện họ, anh bình thản ngồi đấy, chẳng rõ đã thả hồn đi đâu hay như nào.
Xơi hết một vốc hạch, Giang Trừng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chốc
chốc vẫn ngó sang hai người đang đấu pháp bên kia, thấy họ chẳng có vẻ
gì là muốn ngừng thì bơ luôn, xoay đầu sang ngắm Thanh Đăng đại sư bên
cạnh. Vừa nhìn, Giang Trừng đã phát hiện Thanh Đăng đại sư đang ăn gì
đó.
Giang Trừng kéo tay áo anh, khẽ hỏi: "Đại sư, anh đang ăn gì vậy?"
Thanh Đăng xòe tay ra trước mặt cô, để lộ hai hạt sen trong lòng bàn tay.
Hạt sen đâu ra thế này? Thanh Đăng đại sư giấu đồ ở đâu vậy? Có thấy anh ta lấy túi càn khôn túi giới tử gì ra đâu.
"Muốn ăn thì tự khẩy." Thanh Đăng đại sư bảo.
"Tự khẩy á?" Giang Trừng chẳng hiểu mô tê gì.
Thanh Đăng chỏ đài sen khổng lồ mà họ đang ngồi lên, Giang Trừng bấy mới phát hiện một cái lỗ mới khoét ở gần ngay trước mặt anh.
Ê ê, cái đài sen này không phải chỉ có công dụng làm ghế ngồi thôi hả? Lại còn mọc cả hạt sen ra cho khẩy nữa là như thế!
Thực ra cái đài sen này rất to, ngoài chỗ hai người họ đang ngồi thì còn cả một mảng trống, nhìn kỹ mới thấy đầy hạt sen. Giang Trừng lặng lẽ
ngồi vào góc khoét hạt khiến cả đài sen an lành lỗ chỗ cả, được đâu
chừng đầy một túi, cô mới quay về ngồi cạnh Thanh Đăng."Nào nào đại sư ơi ăn thôi, đừng khách sáo." Giang Trừng nhét một vốc
hạt sen xanh từ túi mình cho đại sư, Thanh Đăng cứ thế lặng lẽ xơi từng
hạt theo kiểu ném thẳng vào miệng, khiến Giang Trừng đang chuẩn bị bóc
vỏ đực cả mặt ra, hạt sen mà ăn kiểu đấy ấy hả? Sao không bóc vỏỏỏ!
Là đại sư thiếu hiểu biết hay cô nhầm, loại sen này phải ăn cả vỏ như
thế mới đúng kiểu? Giang Trừng ngờ ngợ thử ném cả hạt vào mồm nhai như
đại sư.
Mùi xốc ngập cả khoang miệng trong tích tắc, Giang Trừng thít chặt quai
hàm, mặt mày cứng ngắc. Chưa từng ăn loại hạt sen nào dở như này, xoay
sang nhìn đại sư, anh đang nhét tất những hạt còn lại vào túi Giang
Trừng, không định ăn tiếp.
Đại sư, anh cũng thấy dở đúng không? Chắc chắn rồi! Chuẩn luôn chứ lại!
Giang Trừng khổ sở nuốt hạt sen đắng nghét trong mồm xuống, mặt nhăn
nhúm cả, sau đó chẳng còn dũng cảm đâu để xơi tiếp hạt thứ hai. Nhưng cô đã khẩy bao nhiêu là hạt, không ăn thì phí đi. Giang Trừng thử bóc vỏ,
lạ là nó lại ngon.
Xơi được vài hạt, Giang Trừng nhận ra tấm lưng vẫn đau khi nãy đã hết ê ẩm.
Ầy, bởi mới nói tính tình đại sư thật là, Giang Trừng lẳng lặng bóc thật nhiều hạt, kéo tay đại sư sang, đặt vào. Đại sư lặng lẽ ăn.
Chủ nhân bục đá bên cạnh Thanh Đăng đại sư là một thiếu niên mặt mày non choẹt, nãy giờ cứ ngó sang Thanh Đăng và Giang Trừng luôn, thấy màn này mới cười khì hỏi: "Dường như Thanh Đăng lão tổ thương đứa bé này lắm,
chẳng có nhẽ nó lại là con của ngài?"
"Ầy, Thanh Đăng lão tổ kín miệng chả chịu đáp câu nào, thôi bé con trả
lời cũng được, cháu có phải là con riêng của Thanh Đăng lão tổ không?"
Thanh Đăng đại sư nghe đến đấy, rốt cũng xoay sang liếc cậu mặt sữa một
cái, nhấc tay phất qua, một tấm chắn vàng lóe lên, sau đó Giang Trừng
không còn nghe thấy giọng cậu mặt sữa nữa, chỉ thấy cậu ta mấp máy môi
ra chiều bực bội, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô mãi, như thể rất tò mò.
Sư Tiếu lão tổ và Tống Dục lão tổ bên kia cũng đã ngơi tay, là bởi chủ
nhân của bục đá giữa họ đã thong dong đi vào, đấy là một người đàn ông
với cây quạt vàng đen che già nửa gương mặt, mặc một bộ đồ ái ái, giọng
điệu gợi đòn quen thuộc.
Đích thị là cái lão cứ luôn giễu nhại châm biếm, lại luôn cười trên nỗi
đau người khác cô gặp trong hắc thất năm ấy, cũng là đầu sỏ ban nãy đẩy
cô xuống tháp, khiến cô vào nhầm Đại hội Thiên Cơ này đây. Nghe Tống Dục lão tổ thân thiết gọi lão là Sênh Phương, Giang Trừng ê răng, dứt khoát kéo áo đại sư lên che mặt mình, không nhìn đỡ bẩn.
Sao sư môn cô cứ phải nhào nặn ra mấy cái kiểu ưa họa hại đệ tử thế này?
"Ấy, Sênh Phương, chẳng biết sao một đệ tử của của Dung Trần sơn phái
nhà huynh lại vào được đây, ể, đang ngồi với Thanh Đăng lão tổ cơ à? Ủa, đứa bé này trông có vẻ thân với Thanh Đăng lão tổ quá nhỉ?"
Đôi môi sau cánh quạt của Bạch Sênh Phương nhếch lên ra chiều thú vị,
đưa mắt nhìn sang, đáp bạn thân: "Ha ~ Ai mà biết tại sao nhóc con ấy
vào được đây ~"
Sư Tiếu lão tổ vừa đấu pháp với Tống Dục, vẫn còn đang sưng xỉa mặt mày: "Đại hội sắp bắt đầu rồi, còn không vứt cái ngữ tôm tép nhà mi ra
ngoài?"
"Giờ con bé đâu ra nổi, phải chờ hết Đại hội mới được ~" Bạch Sênh Phương hớn hở bảo.
"Vậy chẳng nhẽ lại để nó dự luôn Đại hội Thiên Cơ! Còn thể thống gì nữa! Nhỡ lộ ra cái gì thì ai chịu trách nhiệm đây!" Sư Tiếu quát.
Giang Trừng bên ấy khẽ chọt Thanh Đăng, "Đại sư, tôi nên làm gì bây giờ?"
"Cô nên ngủ." Thanh Đăng đáp.
"Ừm." Giang Trừng đập tay ra chiều bừng tỉnh, ngả người ra sau nhắm mắt.
Thanh Đăng đại sư đưa tay điểm nhẹ lên trán cô, thoắt cái cô đã ngủ
thật, cuộn tròn người ôm kiếm nằm kế Thanh Đăng. Thanh Đăng bứt bừa một
cánh sen trên đài, vừa đắp lên người Giang Trừng đã hóa thành chiếc chăn mềm mại. Chăn bao bọc cả người cô, chỉ lộ ra một gương mặt hơi tái.
Thanh Đăng lại liếc cô lần nữa, ngón tay thon dài cách không vạch đôi
nét, một con chữ lấp lánh ánh vàng in lên trán Giang Trừng.
Lúc ấy, chủ nhân của hai bục đá cuối cùng cũng đã xuất hiện.
"Đã đủ mặt rồi, nên bắt đầu Đại hội Thiên Cơ thôi." Một cụ già mặc đạo
bào hắc bạch, tóc bạc phất phơ cất giọng trầm lắng: "Về việc hai thế
giới nhập làm một lần này, giờ đã có thể chắc chắn một điều, thế giới
chuẩn bị dung hợp kia là tử giới..."
THOẠI: ĐẠI SƯ MỘT, EM TRAI KHÔNG.
"Nếu để tử giới nhập vào, e rằng chẳng bao lâu sau, thế giới này cũng sẽ trở thành cõi chết."
Trên trăm bục đá lơ lửng giữa trời sao vĩnh hằng là trăm vị đại năng,
người thì kim quang thánh khiết không vướng bụi trần, người thì mây lành điềm tốt quẩn quanh, người thì kiếm khí sắc bén uy bức, người thì hỗn
độn khó thấu, người lại kín kẽ bình phàm.
Họ đều là trụ cột của cõi tu chân này, thế mà sau lời phát biểu của Mai
Tùng lão tổ của Vô Cực đạo quán, thì ngày thường có vênh váo ngang tàng
đến mấy, có bình thản hiền hòa tới đâu, giờ đây vẫn phải im lìm.
"Ngàn năm trước, trước lúc Hối Nguyệt bế quan, lần cuối gặp ta, nàng
từng bảo mình đã nhìn thấy một chuyện rất đáng sợ có lẽ sẽ xảy ra ở ngàn năm sau, đến lúc ấy, họa chăng cả thế giới này sẽ tận diệt, giờ mới
thấy lời nàng linh nghiệm." Bất thình lình, một giọng nữ lạnh lùng cất
lên.
Họ nhìn về phía người nói, đấy là một cô gái mặc đồ đen đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng. Ba mảnh vảy thắm đỏ thấp thoáng nơi đuôi mắt và một con trăn đỏ khổng lồ nằm cuộn tròn bên cạnh đã tỏ rõ thân phận của nàng ta --
Một yêu tu. Cô gái này là Xích Hàn Y, lão tổ của đảo Ngân Hoàn ở biển
sương, là một người hễ nhắc đến lại khiến ai nấy phải nín lặng.
Có người hỏi lại: "Hối Nguyệt? Có phải là Mục Hối Nguyệt - lão tổ của Mục gia Thiên Cơ năm ấy không?"Read more…
Vừa dứt lời, xung quanh lại bắt đầu xôn xao trao đổi. Ở cõi tu chân, Mục gia Thiên Cơ là một gia tộc đặc biệt, người nhà họ chỉ tu lực thấu tỏ
điềm trời chứ không luyện thuật giết người, nhưng điềm trời nào phải thứ dễ dàng dò xét, thế hệ nào của họ Mục cũng ít con cháu, vì đạo trời
phạt tội nhìn trộm thiên cơ. Mục gia neo người nhưng tu sĩ thường không
dám trêu vào, vì họ Mục biết rất nhiều điều, chưa chừng sẽ đến lúc mình
cần nhờ vả.
Vả lại, mỗi khi cõi tu chân có chuyện gì lớn sắp xảy ra, nhà họ Mục luôn sẽ lên tiếng cảnh báo. Nếu không vì chuyện một ngàn năm trước, Mục gia
hẳn vẫn còn tồn tại đến tận ngày nay.
Nhắc đến chuyện ngàn năm trước, không ít người ngồi đây phải cau chặt
mày, một số lắc đầu thở dài, có kẻ còn lộ ánh mắt áy náy phức tạp.
Chừng một ngàn năm trăm năm trước đây, Mục gia Thiên Cơ xuất hiện một
người con gái xuất chúng giỏi giang, nàng là Mục Hối Nguyệt, vừa mới ra
đời đã thức tỉnh lực phụng thiên, thuở nhỏ đã thông hiểu điềm trời, càng hiếm thấy hơn chính là nàng lại có tấm lòng son, dẫu biết thói đời hiểm ác nhưng lại cực kỳ thiện lương, hễ gặp ai cần sẽ dốc lòng giúp đỡ, quả đếm không xuể số người chịu ơn nàng năm ấy.
Một trăm tuổi, nàng đã trở thành Phụng thiên nữ trẻ nhất lịch sử Mục gia Thiên Cơ, từ đấy về sau, nàng luôn đưa ra lời dự báo cảnh tỉnh mỗi khi
tai vạ xảy ra, tránh được rất nhiều thương vong. Năm trăm tuổi, cũng tức là một ngàn năm trước, Hối Nguyệt bỗng tuyên bố bế quan, sau đó lại dấy lên tin đồn, rằng nàng đã tìm thấy một món thần khí thượng cổ.
Phá Thiên kiếm - thần khí thượng cổ có thể phá được thành lũy của thế
giới, đến được thần giới đã trở thành truyền thuyết từ lâu, dẫu tu vi có kém thì chủ sở hữu Phá Thiên kiếm vẫn sẽ trở thành bán thần.
Chẳng ai chống nổi sự cám dỗ này, liền sau đó là một cuộc thảm sát, Mục
gia Thiên Cơ bị diệt bởi đám tu sĩ đầy dã tâm kia, toàn tộc họ Mục bỏ
mạng trong kiếp nạn này, còn Mục Hối Nguyệt, người khiến cả gia tộc lâm
vào cảnh ấy đã khổ sở giải thích nhưng mọi thứ đều vô dụng trước lòng
tham méo mó kia, cuối cùng, đối mặt với vô số lời cáo buộc ép uổng, nàng phải dùng thanh kiếm được đồn là thần khí Phá Thiên tự tận, tiêu hủy cả nó lẫn Mục gia, chẳng để lại gì ngoài một đống hoang tàn.
Trong số các lão tổ đang tham dự Đại hội Thiên Cơ đây, tuy không ai đích thân ra tay bức bách giết hại người nhà họ Mục, nhưng có những môn
phái, hoặc ít hoặc nhiều đã nhúng vào sự kiện ấy.
"Nếu ngàn năm trước, Mục Hối Nguyệt đã tiên liệu được nguy cơ này, tại sao không công bố?" Ai đó bỗng hỏi.
Xích Hàn Y đầy vẻ giễu nhại, giọng nói cũng lạnh lùng tựa gương mặt nàng ta, "Thuở ấy nàng chỉ tiết lộ cho mình ta biết, vì chuyện này quá hệ
trọng, nàng bảo phải bế quan xem xét kỹ hơn, nhưng lúc nàng hao tổn thọ
mạng để tra dò, khôn nguôi lo lắng cho cái thế giới này, thì đám tham
lam nào đấy lại giết cả nhà họ Mục, bức tử nàng ấy, chỉ vì một lời đồn
chẳng rõ thực hư."
Lại có kẻ phật ý: "Xích lão tổ đâu cần căm hờn đến vậy, chuyện đã qua
lâu như thế, tội gì giữ chặt không buông, năm ấy ngài vì nó mà đã giết
bao nhiêu là người, vẫn chưa đủ ư? Còn nữa, Xích lão tổ này, ngài đã
biết chuyện, tại sao không nói sớm!"
"Ha ha ha! Nực cười quá thôi, tại sao không nói ư, vì ta nghĩ thế giới
này sẽ sạch sẽ hơn nếu bị hủy diệt chứ sao." Đôi con ngươi của Xích Hàn Y thít lại và hóa đỏ sẫm, lạnh lùng chòng chọc nhìn kẻ vừa lên tiếng.
Người nọ cũng sa sầm mặt mày, nặng nề bảo: "Ba môn phái đi đầu dấy can
qua năm ấy, giờ đã lụi tàn theo dòng chảy của thời gian, hầu như tất cả
những ai tham dự chuyện thuở xưa đều đã chết. Nhờ ơn Xích lão tổ thôi,
ngài giết bao người thế kia vẫn chưa thỏa nỗi căm hờn, bấy nhiêu năm vẫn canh cánh trong lòng, giờ đây lại buông toàn lời mặc kệ tồn vong của cả thế giới như vậy, theo ta, Xích lão tổ không đủ tư cách dự Đại hội
Thiên Cơ!"
Vì tham gia sự kiện thuở ấy, đệ tử cưng của vị này đã bị Xích Hàn Y giết, giờ người ta tỏ thái độ cũng là lẽ tất nhiên.
"Nếu không vì muốn chiêm ngưỡng nét kinh hoàng và nỗi ăn năn trên gương
mặt từng người ở đây, ta đã chẳng thèm đến cái Đại hội Thiên Cơ này, tại sao nó lại được gọi là Thiên Cơ? Thiên Cơ - điềm trời, cái gì là điềm
trời, chẳng ai trong số bọn mi nhìn thấu cả, ha ha ha ha ~"Xích Hàn Y
cười u ám, phất tay biến trăn đỏ khổng lồ dưới chân thành một chú rắn
nhỏ quấn lấy cổ tay, lắc mình rút đi, chẳng ai kịp ngăn.Xích Hàn Y năm ấy là bạn thâm giao của Mục Hối Nguyệt, một dạo còn có
tin đồn rằng họ sắp kết thành đạo lữ. Trận tai kiếp năm ấy, Xích Hàn Y
khéo thay lại đang đi tìm một vật gì đó ở chốn hoang vu, lúc nàng ta trở về thì cả gia tộc họ Mục đã lụi tàn.
Sau sự kiện đấy, Xích Hàn Y như đã biến thành một người khác, trước đây
nàng ta thích màu trắng, tuy lạnh nhạt ít nói nhưng chưa bao giờ vô cớ
giết ai, là một mỹ nhân băng giá được nhiều tu sĩ theo đuổi. Còn nàng
của hôm nay lại lạnh lùng vô tình, áo đen đơn độc, luôn buộc lụa tang
trắng. Nàng thờ ơ với tất cả mọi chuyện, chỉ không nể nang ai khi nhắc
đến việc thuở xưa.
Năm ấy quay về, phát hiện Mục gia đã tận, Xích Hàn Y một thân một mình
giết rất nhiều tu sĩ thuộc ba môn phái dẫn đầu công kích họ Mục, dùng
trọn mười năm trừ sạch những kẻ từng giết người Mục gia, và nhiều năm
sau đó, nàng vẫn không dừng việc truy sát các tu sĩ từng tham dự năm ấy, đắc tội vô số người.
Vì ra tay độc ác, nàng đụng vô số đợt vây công, nếu không nhờ liên tiếp
đột phá cảnh giới, tu vi ngày càng cao, không ai làm gì được, e rằng
nàng đã chết từ lâu.
Mọi người thấy Xích Hàn Y rời đi mới trật tự lại. Mai Tùng lão tổ - Thái thượng trưởng lão của Vô Cực đạo quán thở dài: " Giờ đây có truy cứu
chuyện năm xưa cũng đã chẳng còn ý nghĩa, việc trước mắt phải làm chính
là tìm cho ra cách ứng phó, là người tu chân, dù không còn đường sống,
vẫn phải tìm cho ra tia hy vọng cuối cùng."
Người nói: "Đúng, đương nhiên phải thế."
Kẻ bảo: "Tu luyện vốn đã là hành động nghịch thiên, giờ vẫn chưa đến hồi nguy cấp, cớ gì phải lo lắng đến vậy?"
Mai Tùng lão tổ lại nói: "Hiện nay đã có sáu nơi xuất hiện tình trạng
dung hợp, năm trong số sáu nơi đã chậm lại, tạm trong tầm khống chế,
nhưng chẳng rõ vì sao tốc độ dung hợp ở nơi cuối lại rất nhanh, đã đến
mức báo động, hơn thế nữa, đấy không phải nơi mà người thường có thể
vào."
"Đấy... là đâu?"
Mai Tùng lão tổ chậm rãi buông lời: "U Tổ mộ."
Nhiều người vừa nghe đã biến sắc.
Mấy vạn năm trước chư pháp hưng thịnh, tu hành là xu hướng, khí thiên
địa đậm đặc, tu sĩ bất kể giống loài lần lượt phi thăng lên thần giới,
xuất hiện không ít nhân vật cực kỳ lợi hại. Trong thời đại mà mọi tu sĩ
đều mơ ước đến kia có một cô gái, tên tuổi đã thất truyền, nhưng nàng
được mọi người tôn xưng là U Tổ.
Giờ đây khí thiên địa đã loãng, người có tư chất tốt ngày càng ít, tốc
độ tu luyện ngày càng chậm, đã lâu lắm rồi không còn ai phi thăng nổi.
Cũng có nghĩa là, sau trận đại kiếp của vạn năm trước đã chẳng có lấy
một người phi thăng, tu vi cao nhất cũng chỉ là ở Đại Thừa kỳ.
Đại kiếp thuở xưa hầu như đã giết sạch tu sĩ, thời ấy, chính U Tổ đã bảo vệ không ít người, sau đó còn truyền lại đạo thống, có thể nói, U Tổ
chính là lão tổ của toàn bộ linh tu ngày nay.
Mộ U Tổ ở núi Hồn Tức thuộc Cực Bắc giá rét, là thánh địa của linh tu.
Giờ đây, mộ U Tổ lại bị tử giới xâm thực, đúng là nan giải.
"Chỉ có Thượng Vân phật tử các đời truyền thừa xá lị của Chúc Tức thủy
tổ mới vào được U Tổ mộ chứ người thường thì không, bởi thế, chuyện này
đành phiền Thanh Đăng lão tổ rồi." Mai Tùng dứt lời, mọi người đưa mắt
nhìn sang Thanh Đăng vẫn luôn bình thản.
Thanh Đăng nom vô cùng thánh khiết, ngồi nghiêm trên đài sen đáp: "Ừm."
•••••
Giang Trừng lại mơ thấy em trai rồi, chỉ có hai chị em sống với nhau nên từ nhỏ thằng bé đã rất ngoan, mười lăm tuổi đã lén đi làm thêm. Giang
Trừng nhớ lần đầu tiên bắt gặp em trai làm thêm, đấy là một hôm tan tầm, trên cầu vượt. Cậu đội mũ, lí nhí phát tờ rơi, trông có vẻ rất ngượng.
Người qua kẻ lại chẳng ai chịu nhận, cậu cứ lúng túng đứng đấy, đáng
thương vô cùng.
Giang Trừng khi ấy đã bật cười, bước đến quàng giỏ vào cổ cậu, đón lấy xấp tờ rơi.
"Chị?" Cậu ngạc nhiên, ngượng ngùng nhìn cô.
"Để chị dạy em cách phát tờ rơi nhé." Giang Trừng vỗ mặt em trai, cười bảo.
Đêm ấy, cô dắt em trai về nhà sau khi xong việc, vì mang giày cao gót
mới, lại hoạt động nhiều mà chân đau và gót rách da, em trai chăm chú
nhìn một hồi, hỏi cô có muốn mang giày mình không.
Giang Trừng mang giày thể thao của em, còn cậu thì đi chân đất, cầm đôi
cao gót của chị. Đi được nửa đường, Giang Trừng ngồi xổm xuống, vỗ lưng
mình, "Nào, để chị cõng em, đoạn đường trước mặt đang sửa, đi chân đất
sẽ bị thương đấy."
Cậu nằng nặc không chịu, cuối cùng, cậu mang giày mình, cõng Giang Trừng chân đất về nhà. Giang Trừng nằm trên lưng em, vịn đôi vai gầy của cậu
em còn bé, xót xa đong đầy đáy mắt.
•••••
Vừa tỉnh lại, Giang Trừng đã phát hiện mình đang nằm trên lưng ai đó, cô hơi hốt hoảng vì giấc mơ vừa nãy cũng từa tựa vậy. Nhưng cô đã tỉnh táo lại ngay, tấm lưng dày rộng vững vàng này khác hẳn với tầm vóc gầy yếu
của em trai trong mộng.
Giang Trừng ngẩng đầu, có một tích tắc nào đó đã bị choáng bởi mái đầu
trọc phản sáng kia, phải đưa tay lên che mắt. Ồ, là đại sư đang cõng cô
à.
"Chuyện này đành phiền Thanh Đăng đại sư rồi."
Nghe thấy giọng nói này, Giang Trừng tức khắc nhận ra mình đã rời khỏi
Đại hội Thiên Cơ, giờ đang ở gần tòa tháp cao quen mắt kia. Ngoài cô và
đại sư đang cõng cô thì còn hai người nữa, một người là ông cụ râu bạc
phơ mặc đạo bào hắc bạch đã gặp trong Đại hội, người kia thì cô quen.
Người đứng sau lưng ông cụ là Hạc Kinh Hàn, nam thần núi tuyết cũng đóng bộ trắng đen, đeo song kiếm hắc bạch.
Giang Trừng ngoan ngoãn nằm trên lưng đại sư, cười chào Hạc Kinh Hàn.
THUỐC THỬ.
Thanh Đăng không bảo Giang Trừng xuống, Giang Trừng cũng lơ luôn, cứ
thoải mái thảnh thơi nằm trên lưng anh, để anh cõng qua cả mảng hoang
tàn.
Vừa nãy, Mai Tùng lão tổ, Thái thượng trưởng lão của Vô Cực đạo quán -
ông cụ nghe đâu khá lợi hại kia chỉ nói đúng hai câu đã dắt Hạc Kinh Hàn đi mất, suốt thời gian ấy, Giang Trừng vẫn vờ làm cá mặn trên lưng đại
sư, không nhích lấy một cái.
Đại sư sải từng bước vững vàng, được một lúc, Giang Trừng mới lên tiếng: "Đại sư, sư tổ nhà tôi chơi xỏ tôi đấy, trước đó tôi chỉ đang ngoan
ngoãn ngắm ráng chiều trên tháp, tự dưng bị ông ý đẩy xuống, rồi lại tự
dưng lọt vào Đại hội, nếu không nhờ anh đột ngột xuất hiện, chắc tôi bị
bắt nạt đến chết mất thôi."
Ý thức được mình cứ như mấy đứa trẻ về mách phụ huynh vì bị người ngoài
ăn hiếp, Giang Trừng hắng giọng, chuyển đề tài, "Đại sư, anh có việc
phải làm nhỉ..."
Mái đầu bỗng được đại sư xoa vài cái, nếu cô không lầm thì cử chỉ này
ngập tràn ý dỗ dành. Giang Trừng ngậm miệng lại ngay, ngượng ngùng đến
lạ, cô lớn vậy rồi, làm nũng gì nữa chứ. Nhưng cô nhanh chóng tự an ủi
lấy, đại sư đã cao tuổi thế kia, đây chỉ đơn giản là thiện chí của bậc
cha chú thôi, hoàn toàn chẳng có gì sai trái hết!Read more…
Giang Trừng nhảy xuống đất, vuốt phẳng quần áo nhăn nhúm của mình, "Lần
này lại phiền đại sư rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về thôi."
Giang Trừng tưởng đại sư sẽ gật đầu hoặc chẳng tỏ vẻ gì mà đi như trước
đây, nào ngờ anh lại đứng đấy, dặn dò một câu: "Những ngày sắp tới nhớ
cẩn thận hơn."
Chưa bao giờ được dặn dò như thế, Giang Trừng được "yêu" mà run, ngơ ra
hồi lâu mới bật cười, rạng rỡ tự nhiên vô cùng, "Tôi biết rồi, chỉ cần
không gặp ai ghê gớm như bọn anh, tôi đánh không lại nhưng chạy thì dư
sức. Đại sư, anh cũng cẩn thận nha ~"
Thân thiết tạm biệt đại sư, tâm trạng Giang Trừng khá tốt, ngự kiếm
nhanh hơn nhiều. Nhưng vui tới đâu cũng chỉ đến nơi tạm trú ở núi Vô
Định là bay sạch.
Từ lúc sư phụ đến đây, ngày nào cũng sẽ nghe thấy tiếng cười của nàng,
một là lôi đồ tôn Phong Hữu Chỉ đi đánh bạc, hai là trêu đại đồ đệ Bạch
Linh, cả tiểu viện rộn ràng vô cùng, nhưng hôm nay, vừa bước vào sân,
Giang Trừng đã cảm nhận được độ đông cứng của không khí.
Sư phụ Bạch Nhiễm Đông của cô ngồi giữa viện, Bạch Linh và Phong Hữu Chỉ đứng sau lưng nàng. Lần đầu tiên sắc mặt Bạch Nhiễm Đông kém đến thế,
lạnh lùng nhìn chàng trai tuấn tú gầy ốm đứng trước mặt. Chàng trai da
tái cười khổ, ánh mắt không giấu nổi vẻ sốt ruột.
Chàng trai này dường như không khỏe lắm, đang được người khác dìu, người dìu chính là Hứa Thanh Sương, đồ đệ của Tạ nhị sư bá vú em, cũng chính
là cô nàng chẳng biết tại sao lại vô cùng ghét tam sư tỷ Trịnh Dao, hễ
gặp chị là lại thối mặt kia.
Chắp vá những tin tức mà mình hóng được trước đó, Giang Trừng đoán chàng trai bệnh tật đang được Hứa Thanh Sương dìu chính là anh trai Hứa Lam
Kiều của nàng ta, gia chủ Hứa gia Thương Nguyên.
Trước khi đến sơn phái Xuất Trần mừng cưới, sư phụ bảo cô rằng tam sư tỷ Trịnh Dao đã đến Hứa gia Thương Nguyên, ngó tình hình này, chẳng lẽ chị ba nhà cô đã gặp chuyện gì rồi?!
Vừa nghĩ đến đây, tim Giang Trừng đánh thịch một cái. Sau khi đến sơn
phái Dung Trần, tam sư tỷ Trịnh Dao là người đầu tiên bày tỏ thiện chí
với cô, sau này còn săn sóc cô chu đáo, Giang Trừng thật lòng xem chị là bạn thân, tình hình hiện tại khiến cô không kìm nổi lo lắng.
Giang Trừng đoán đúng, Hứa Lam Kiều đến đây là vì Trịnh Dao.
Hắn gạt tay em gái, loạng choạng quỳ xuống đất, tuy vậy, sống lưng vẫn
thẳng như trúc, "Bạch sơn chủ, Trịnh Dao đã nguy cấp lắm rồi, tôi biết
ngài giận, nhưng Trịnh Dao chờ không nổi nữa, xin Bạch sơn chủ cứu
nàng."
"Hừ, đồ đệ ta ta khắc cứu, nhưng ta không muốn chuyện này lại tái diễn
đến lần thứ ba, lần đầu tiên Dao Dao suýt đã bỏ mạng, mới khỏe lại đã
thêm lần nữa, mi cho rằng Dao Dao sẽ luôn may mắn như vậy à!" Bạch Nhiễm Đông vỗ bàn thật mạnh, khi bỡn cợt nhường chỗ cho uy nghiêm, trông nàng hơi đáng sợ.
Hứa Lam Kiều quỳ thở gấp dưới đất cố gượng cơ thể bệnh tật, buông tiếng
cam đoan ngay chứ không định phân bua: "Vâng, tôi thề bằng chính mạng
mình, chuyện này tuyệt đối sẽ không tái diễn đến lần thứ ba... Bạch sơn
chủ hẳn phải biết, dẫu có chết tôi cũng không muốn tổn thương nàng
ấy..."
"Xời." Bạch Nhiễm Đông cười nhạt, thấy hắn chật vật quá mới không đơm
lời nữa, "Rồi, đừng lê la ở đây nữa, đi thôi. Sương Sương, con bắn tin
bảo sư phụ mình đến Thương Nguyên đi, lần này lại phải phiền huynh ấy
rồi."
Hứa Thanh Sương mơ màng luống cuống, nhìn anh trai đang quỳ dưới đất,
lại ngó tiểu sư thúc nghiêm mặt ngồi kia, bối rối gật đầu, "Con, con
biết rồi."
Giang Trừng lặng lẽ bước đến sau lưng Bạch Nhiễm Đông, bấy mới hỏi: "Sư phụ, tam sư tỷ xảy ra chuyện rồi ạ?"
"Ừ." Bạch Nhiễm Đông đứng dậy, "Tam sư tỷ nhà con không ổn lắm, giờ đang ở Hứa gia Thương Nguyên, nhị sư tỷ nhà con cũng đang ở đấy giữ mạng cho nó, giờ mình cũng sang thôi."
"Còn chỗ này?" Giang Trừng hỏi.
"Kệ chứ, nói gì thì nói, đồ đệ nhà bà quan trọng hơn nhiều." Bạch Nhiễm
Đông sầm mặt, chuẩn bị lấy linh khí ra. Hứa Lam Kiều được Hứa Thanh
Sương dìu dậy vội bảo: "Bạch sơn chủ, tình hình nguy cấp, chúng ta nên
về bằng thoi thần hành."
Thoi thần hành là một thứ rất đắt, không những lúc chế tạo phải tiêu tốn vô vàn nguyên liệu quý hiếm, mà số linh thạch phải bỏ ra khi sử dụng
một lần còn khổng lồ đến mức khuynh đảo được một gia tộc tu chân nhỏ.
Thoi thần hành là thứ mà ngay cả các gia tộc tu chân bậc trung cũng
không có nổi, ở cái cõi tu chân này, chẳng mấy nhà muốn thì chế thích
thì xài như Hứa gia Thương Nguyên, tán gia bại sản chứ đùa.
Bạch Nhiễm Đông liếc hắn, không còn giận như ban nãy nữa, thật ra thì
chuyện này cũng do đồ đệ khờ nhà nàng tự nguyện, chỉ tại nàng quen bao
che người mình, hễ gặp gã này là lại không vui, thái độ lồi lõm, "Cái
thân tàn của cậu mà chịu nổi một chuyến thoi thần hành nữa á? Vừa về đến lại lăn đùng ra đấy, thế chẳng phí đi bao nhiêu hi sinh Dao Dao phải
chịu để cứu cậu à?"
"Tôi không sao, Bạch sơn chủ, chúng ta đi thôi." Hứa Lam Kiều ngăn em gái chực muốn nói lại, khăng khăng một lời.
Hứa Lam Kiều trông thì bệnh tật, nhưng nắm chức gia chủ họ Hứa nhiều
năm, chuyện hắn đã quyết thì không ai ngăn nổi, vậy là cả đám dùng thoi
thần hành rời sơn phái Xuất Trần, về thẳng Hứa gia Thương Nguyên.
Tốc độ của thoi thần hành sánh ngang mức đốt linh thạch của nó, có điều
lại sinh ra dòng khí không quá tốt đối với những người bệnh tật như Hứa
Lam Kiều, phải nói là hắn quá yếu, tý ty gió thế này ngay cả người không có tu vi như Phong Hữu Chỉ còn chịu được. May mà chỉ cần một tuần trà,
thoi thần hành đã vọt một phát quá nửa cõi tu chân đến Hứa gia Thương
Nguyên, hạ trực tiếp xuống nội viện.
Hứa gia có diện tích lớn, chỉ một cái sân thôi đã như mê cung, bày biện
đủ loại núi giả cây cảnh như những hộ giàu non nước Giang Nam, tất cả
thanh thoát tinh tế chuẩn theo phong cách vùng này. Cảnh đẹp là thế
nhưng chẳng ai trong bọn có tâm trạng ngắm, mọi người vội vàng đến chủ
viện của Hứa Lam Kiều, Trịnh Dao đang ở đấy.
Hứa Lam Kiều vừa về đã được một đám linh bộc vây lấy đưa nước hầu thuốc, có điều lại bị hắn tái mặt gạt phắt ra mà chẳng nhìn lấy một cái. Được
em gái dìu, Hứa Lam Kiều đưa bọn Bạch Nhiễm Đông đến tận cửa phòng Trịnh Dao mới ngừng lại, dằn bớt cơn thở dốc, lảo đảo hành đại lễ với Bạch
Nhiễm Đông, bảo: "Nàng ấy ở trong, nhờ Bạch sơn chủ vậy."
Bạch Nhiễm Đông dẫn Bạch Linh vào, Giang Trừng kéo đồ đệ Phong Hữu Chỉ,
nháy mắt vài cái rồi để gã lại chỗ anh em họ Hứa, mình thì vào theo sư
phụ sư huynh.
Tam sư tỷ Trịnh Dao đã lâu không gặp đang nằm trên giường, nom có vẻ rất yếu, cứ như sẽ chết bất cứ lúc nào. Nhị sư tỷ Yến Phù Tô cô chỉ mới
chạm mặt một lần thì đang ngồi bên giường bắt quyết phối thuốc, xong
xuôi mới rót hết vào miệng Trịnh Dao. Sau khi uống thuốc, khí sắc Trịnh
Dao tốt hơn, được một lúc lại tái dần.
Thấy sư phụ đến, nỗi lo lắng đáy mắt nhị sư tỷ Yến Phù Tô mới nhạt bớt.
"Tô Tô, sư muội con sao rồi?"
"Nguy kịch hơn cả lần trước, cô đần này khoét cả nửa đoạn yêu mạch của
mình ra cho cái tên ngoài kia." Yến Phù Tô hầm hừ, lườm Trịnh Dao đang
hôn mê trên giường.
Bạch Nhiễm Đông nghe thế xông thẳng tới giường véo mặt Trịnh Dao chẳng
thương tiếc, Giang Trừng đứng nhìn kề đấy suýt đã bước tới ngăn, Sư phụ! Chị ba đang bệnh nặng lắm đấy!
"Sư phụ, con tìm được một cách, có lẽ có thể đúc lại yêu mạch." Yến Phù
Tô chợt bảo, "Có điều đợi con ba đần này hết nguy kịch hẵng bàn, nếu nó
không qua khỏi, con chả bỏ công nghiên cứu cái thứ ấy làm gì, phí thời
gian đi."
Giang Trừng: Ba đần, là tam sư tỷ đấy hả...
"Nhị sư tỷ, cách gì?" Trịnh Dao mới còn hôn mê đã tỉnh lại một cách thần kỳ, yếu ớt hỏi.
Thấy chị ấy như vậy, Yến Phù Tô rốt vẫn không thể ác cho trót, hừ một
tiếng: "Ta đọc được trong một quyển sách cổ, ở Cực Bắc có một loại thiên sinh linh mạch, nếu rèn nó bằng cách đặc chế của ta, có lẽ sẽ hòa được
vào người, sau đó lại uống kèm thuốc ta phối, tuy không có uy lực như
yêu mạch trời sinh nhưng chí ít vẫn tu luyện được, cơ thể cũng không yếu bệnh mãi như thế."
Trịnh Dao nghe đoạn mắt sáng rỡ, lộ rõ ý van nài.
Yến Phù Tô nói tiếp: "Nhưng chỉ là suy đoán chứ ta chưa thử, không biết
ổn không, nếu thành công thì ta đã nói với muội từ sớm, đâu đến nỗi để
muội thành thế này!" Nói một hồi lại sầm mặt không thèm ngó nữa.
Trịnh Dao bật cười, "Chỉ cần... có xác suất thành công... là được...
Muội nợ chàng quá nhiều... Nếu có thể đúc lại linh mạch cho chàng... thì tốt quá rồi..."
"Đủ rồi, sắp chết tới nơi còn luyên thuyên cái gì, nghỉ ngơi cho đẫy,
nên nhớ, muội mà không qua khỏi thì ta mặc xác cái tên ngoài kia." Yến
Phù Tô lạnh lùng tuyên bố, điểm huyệt cổ gây mê Trịnh Dao.
Tam sư tỷ đang bệnh đó! Mấy người ai nấy bạo lực thế có ổn không vậy!
Giang Trừng lặng lẽ tránh xa nhị sư tỷ ra, mà chị ba với Hứa Lam Kiều
ngoài kia là chuyện gì ấy nhờ, tò mò quá đi mất! Không biết đồ đệ có
hiểu lệnh dò la tin tức của mình không.
Chẳng bao lâu sau, nhị sư bá đã bơ phờ đến nơi, sau đó, bốn người gồm sư phụ, nhị sư bá, đại sư huynh và nhị sư tỷ ở lại phòng cố giữ mạng cho
tam sư tỷ, còn Giang Trừng, cô đứng canh cửa.
Chực chờ ngoài cửa còn có anh em họ Hứa, Hứa Lam Kiều vẫn bệnh bệnh như
cũ, Hứa Thanh Sương đứng kế bên anh trai hốc hác lặng lẽ hơn trước
nhiều, chốc chốc lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
Thấm thoát đã mười lăm ngày, chập tối hôm ấy, cửa phòng khép kín rốt đã
mở ra, Bạch Nhiễm Đông đi đầu duỗi eo, bảo Hứa Lam Kiều đang tựa cột
rằng: "Dao Dao vẫn chưa chết được, nhưng ta thấy cậu mà không đi nghỉ
thì sẽ tệ hơn nó đấy."
"Đa tạ Bạch sơn chủ, tôi đã chuẩn bị khách phòng, mời Bạch sơn chủ đi nghỉ." Hứa Lam Kiều nói.
Đại sư huynh đi ngay sau sư phụ, trông chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, hai
người đi rồi thì vú em Tạ nhị sư bá cũng bước ra, ông trông thấy Giang
Trừng đứng ngoài cửa lại kéo tới quan tâm dặn dò một hồi, chẳng biết lôi từ đâu ra một đống đồ ăn tự làm, hiền hậu nhét tất cho Giang Trừng.
Vài năm không gặp, Tạ nhị sư bá vẫn là vú em - thầy mẫu giáo năm ấy. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Tạ nhị sư bá hài lòng rời đi, Giang Trừng vừa định vào phòng thăm tam sư tỷ Trịnh Dao, lại nhận ra nhị sư tỷ vẫn
đang đứng bên cạnh.
"Nhị sư tỷ?"
"Muội thu xếp một chút, ngày mai đến Cực Bắc tìm thiên sinh linh mạch với ta." Yến Phù Tô bảo.
"Sao lại là em?" Giang Trừng không hiểu.
"Vì chỉ có muội là rỗi nhất." Nụ cười bừng nở trên gượng mặt xinh đẹp
của Yến Phù Tô, "Lần đầu gặp muội đã bị hai tên cặn bã vô dụng bắt bí
tới độ chạy tứ chạy tung, chuyến này đi với ta, nếu vẫn rởm dời như vậy
thì cứ trở thành nguyên liệu chế thuốc của sư tỷ nhé, đỡ rách việc hơn."
Giang Trừng lạnh sống lưng, cuống quýt gật đầu.
Xưa giờ đáng sợ nhất vẫn là mấy ông mấy bà ưa nghiên cứu khoa học, câu này cấm có sai.
MAY MẮN: E.
Giang Trừng vẫn khoác tấm áo trắng đạo mạo nọ, hứng gió rét tiến từng
bước giữa đất tuyết trắng trời, ngẩng đầu xem xét đỉnh núi băng cao vút
trước mặt, ngoảnh sang nhìn người đi bên cạnh: "Nhị sư tỷ, thiên sinh
linh mạch mà chị bảo, mọc ở dãy núi tuyết này à?"
Thái độ của Yến Phù Tô còn lạnh lùng hơn cả núi tuyết trắng xóa nơi này, nghe thế nhàn nhạt đáp: "Thiên sinh linh mạch không ở đây thì ta dắt
muội tới đây làm gì? Ngắm tuyết hả?"
Giang Trừng sờ mũi, mấy hôm nay cô và bà chị hai này đi suốt từ Hứa gia
Thương Nguyên đến tận mũi đất Cực Bắc, ở chung mãi cô mới biết chả người bình thường nào chịu nổi tính tình bà này hết, thật luôn ý, miệng lưỡi
thì chua ngoa lại còn không tha ai bao giờ, câu nào câu nấy cứ nói ra là thành chế giễu châm chọc, vừa ngoài lạnh trong nóng vừa kiêu kỳ, thái
độ lại lạnh lùng vô đối. Cô nghĩ mình đã hiểu tại sao nhị sư tỷ đẹp
nghiêng nước nghiêng thành mà chẳng có lấy một người theo đuổi rồi, cái
kiểu xấu tính ấy hả, dù có chịu nổi thái độ đáng ghét thì người theo
đuổi ấy cũng sẽ bị chị đánh thuốc ném đi thật xa, can tội phiền.
Nhị sư tỷ Yến Phù Tô là một trạch nữ chính hiệu, chẳng hứng thú với bất cứ chuyện gì ngoài luyện đan luyện dược.Read more…
Đêm trước hôm đi cùng nhị sư tỷ, Bạch Nhiễm Đông đã gọi Giang Trừng sang ăn đêm, vừa xơi vừa kể cô nghe một loạt chiến tích và đủ loại truyền
thuyết về chị hai nhà này.
Ví như trưởng lão môn phái nào đó đổ đốn trước sắc đẹp mà muốn lấy nhị
sư tỷ làm vợ, định dùng kế quấn mãi không tha ép chị đồng ý lời cầu hôn, cuối cùng lại bị chị bắt đi thử thuốc một tháng, sau đó, vị trưởng lão
nọ chẳng bao giờ dám nhắc tới chuyện muốn lấy nhị sư tỷ nữa, mỗi lần
nhìn thấy chị là lại sợ tới nỗi run giò.
Có cả đại thiếu gia gia tộc nào đó háo sắc muốn độc chiếm nhị sư tỷ, sai tôi tớ đi bắt người, rốt cuộc chẳng những đám người ấy gục ngã trước
đống thuốc độc của chị, mà đến gã đại thiếu chủ mưu kia cũng bị chị tìm
tới nơi giày vò một trận, nghe đâu sau này cứ thấy gái là tái mét mặt
mày, thảm hơn cả người trước.
Còn những kẻ không có hành vi gì quá khó chấp nhận sẽ "được" chị gây mê ném xa khuất mắt, cả trai lẫn gái.
Qua lời kể của sư phụ, Giang Trừng rút ra được ý chính rằng: So với mấy
kẻ nhọ đời kia, cả đám họ đã nằm trong phạm vi chị hai miễn cưỡng chấp
nhận nổi, được đối đãi như vậy là quá ổn rồi. Mấy người khác nhị sư tỷ
còn chẳng thèm nói chuyện, hễ phiền là đem thuốc ra "chào hỏi" luôn,
khỏi tốn nước bọt.
Người ta nói thiên tài thường quái thai, nhị sư tỷ nhà cô chính là kiểu
đấy đấy, có điều tài năng của chị thuộc mảng luyện đan dược chứ không
phải tu luyện, mới trăm tuổi đã là Đại Đan sư đại luyện dược sư, đan
dược Huyền cấp cứ muốn là có, chế nổi cả đan dược Địa cấp, năng lực tiếp thu ở mảng đan dược vượt xa các đại luyện dược sư mấy trăm tuổi trong
môn phái.
Nhưng thiên tài hung dữ này lại dốt đặc cán mai mọi thứ khác, nghĩa là
ngoài thuốc độc, chị không còn biện pháp nào để ngăn địch, là một nhân
vật da mỏng ít máu, nếu không có đan dược thì đến cả Giang Trừng cũng có thể dễ dàng đánh thắng chị.
Thường thì thuốc của Yến Phù Tô đủ để ứng phó với mọi tình huống, nhưng
thói đời bất trắc, chuyến này để phòng trường hợp nhỡ đâu, Giang Trừng
"được" điểm mặt gọi tên đi cùng chị. Giang Trừng tưởng mình sẽ phải làm ô sin bưng bê chuyển đồ chạy vặt, nào ngờ lại có cơ làm hộ vệ cho cô chị
hai nhìn hung-cả-cây này, nghe lệnh ngớ người.
Nói thì nói vậy, dọc đường lại chẳng đến lượt Giang Trừng ra tay. Cô chỉ liên tục làm khán giả tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của nhị sư tỷ. Nhị sư tỷ chỉ ngồi im một chỗ, hất mắt phất tay, toàn bộ đám người xấu với ý đồ bất chính đã nhũn ra bởi độc trong không khí, lần lượt ngã rạp dưới
chân váy trắng của chị.
Nhị sư tỷ như được nai nịt giáp tước kín kẽ, đánh lén đánh thẳng gì cũng sẽ bị chặn lại ngoài ba mét, Giang Trừng là người duy nhất có thể đến
gần, cô ngoan ngoãn đi theo sau, cảm thấy bà chị này hút rắc rối phải
gọi là số một.
Chị đúng là thần khí hút quái trời sinh, rõ ràng không chủ động gây sự,
lạ lùng thay, mọi phiền phức ven đường lại cứ tự động dâng mình tới
trước mặt, đợt này nối tiếp đợt khác, chưa từng ngơi nghỉ, Giang Trừng
xem mà chán luôn.
Thảo nào nhị sư tỷ thường xuyên bế quan luyện đan, nếu cứ ra ngoài là lại gặp cảnh này, phải mệt biết mấy.
Cứ bình lặng lạ kỳ như vậy sáu hôm, hai người rốt đã đến một dòng sông
băng ở Cực Bắc. Nhị sư tỷ đã bảo, thiên sinh linh mạch thường xuất hiện ở vùng này nhất, nhưng họ tìm cả ngày giữa trời băng đất tuyết, vẫn chẳng gặt hái được gì.
"Nhị sư tỷ, tối rồi, mình tìm chỗ nghỉ nhé?"
"Muội đi theo tăng độ phiền cho ta phải không, hễ tý là lại đòi nghỉ, tu đạo gì mà yếu ớt dữ vậy." Yến Phù Tô hầm hè.
Giang Trừng bất đắc dĩ: "Nhị sư tỷ, em lo cho chị mà, sư phụ bảo chị không chịu nổi giá rét vùng này, dặn em chăm sóc cẩn thận."
Yến Phù Tô liếc cô như sinh vật lạ, mặt mày chẳng vui vẻ gì, muốn nói
lại thôi, phẩy tay áo tìm chỗ khuất gió, tạo kết giới tạm thời để nghỉ.Giang Trừng tự giác lấy ngọc hỏa linh sưởi ấm ra, lại lập trận nhỏ hâm
nóng vùng trong kết giới, bày thức uống nóng và mấy món bánh mà phái nữ
thích ăn ra trước mặt nhị sư tỷ.
Sau khi đến thế giới này, vẻ ngoài cô đẹp theo kiểu nam tính, thường bị
người ta nhầm là đàn ông, cộng thêm tính tình bị ảnh hưởng bởi tam sư tỷ Trịnh Dao, Giang Trừng thường tự giác đứng ra chăm sóc các cô gái.
Nhưng chẳng rõ tại sao nhị sư tỷ được cô quan tâm mấy ngày nay lại đen
mặt, ra chiều muốn nhưng không mở miệng từ chối được mãi, cô không quá
hiểu tư duy của những thiên tài như chị.
Giang Trừng hễ rảnh là ngồi lặng tu luyện bỗng cảm thấy đầu mình bị va chạm, khỏi mở mắt cũng biết nhị sư tỷ lại ném thuốc sang.
"Nội khí tắc nghẽn, không chữa tốt thương thế trước đó mới dẫn đến mối
họa ngầm này. Uống thuốc rồi điều tức đi, đừng cứ bệnh hoạn suốt ngày
như vậy, đã thế còn đòi bảo vệ ta? Không trở thành gánh nặng đã may
phước rồi." Yến Phù Tô chê bôi.
Giang Trừng: Coi đó, chị hai chuẩn kiểu ngoài lạnh trong nóng luôn.
Mấy hôm nay nhị sư tỷ hở ra lại ném thuốc rồi dè bĩu cô một trận. Nếu
không phải Giang Trừng bắt gặp nhị sư tỷ lén khám rồi lại trích thời
gian luyện thuốc riêng cho mình, cô lại tưởng chị ghét mình thật ấy. Nói chứ, thì ra trên đời cũng có kiểu người dễ ngượng tới mức này.
Trong kết giới ai làm việc nấy, bầu không khí tạm gọi là ấm áp, còn
ngoài kết giới, sau một vách băng gần đấy, có một bóng đen thậm thụt dõi theo, đôi mắt ti hí chăm chú dán chặt vào gương mặt lạnh lùng cao ngạo
của Yến Phù Tô, lộ vẻ thèm thuồng.
Yến Phù Tô chợt như cảm nhận được, bất thình lình mở mắt nhìn đồng tuyết mênh mông ngoài kia.
Giang Trừng cũng lập tức thoát khỏi trạng thái nhập định, đặt một tay
lên kiếm gỗ giắt thắt lưng, cảnh giác dò xét tứ bề, "Nhị sư tỷ, sao thế
ạ?"
"Không có gì, làm việc của muội đi." Yến Phù Tô đáp. Nhưng khi Giang
Trừng tiếp tục tu luyện, chị nhíu mày lục ra một lọ ngọc đen, đăm chiêu
một lúc, rải hết mớ bột trong suốt lấp lánh ra xung quanh mình và Giang
Trừng.
Xong đâu đấy, chị lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn kẻ lấp ló sau vách băng
kia lại run rẩy cả người, phun phì búng máu, một con rắn mối vằn đỏ đen
chui ra từ dưới mảnh đất tuyết bên chân gã, bóng đen chộp lấy, đau lòng
rạch một đường trên ngón tay, đút máu xỉn màu cho nó.
"Bé cưng, thử lần nữa nào, hút sạch độc trên người đại mỹ nhân bên kia
đi, ta chuẩn bị bao lâu nay, không thể sắp thành lại hỏng được, mau lên, chờ ta bắt được nàng, mi muốn bao nhiêu máu của ta cũng được." Bóng đen đưa tay ve vuốt đầu nó, con rắn mối hút no máu rồi chớp chớp mi mắt đỏ, ngoan ngoãn chui lại vào tuyết, biến mất.
Giang Trừng và Yến Phù Tô nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tiếp tục tìm thiên
sinh linh mạch giữa đồng tuyết bao la, chuyến này lại may, chẳng mấy
chốc Giang Trừng đã phát hiện một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt trên nền đất
tuyết.
Cô đã nghe Yến Phù Tô kể, thiên sinh linh mạch biết chạy trốn, nhưng
thỉnh thoảng lại biến thành thực vật ngủ đông cắm giữa nền tuyết, chúng
thường có màu lam, đóa hoa trước mặt hẳn là nó rồi. Giang Trừng đương
nhiên chỉ đứng ngoài quan sát, người thực sự ra tay bắt thiên sinh linh
mạch là Yến Phù Tô. Chị đã sửa soạn đâu đấy, tuy hơi tốn thời gian nhưng vẫn tạm gọi là suôn sẻ.
Yến Phù Tô cần thí nghiệm liên tục, chỉ một ngọn thiên sinh linh mạch ắt không đủ, thế nên sau khi cho ngọn thiên sinh linh mạch đã trở về
nguyên hình là một sợi tơ vào túi đặc chế, hai người chuẩn bị tìm tiếp.
Chính lúc ấy, Giang Trừng nhận thấy mùi nguy hiểm. Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, kiếm gỗ tức khắc được mạ vàng, chém đứt bóng đen xông về
phía Yến Phù Tô. Đấy là một con rắn mối màu lục trồi lên từ tuyết, nó bị Giang Trừng chém thành hai mảnh, chất lỏng màu xanh tưới đầy đất, bốc
mùi tanh tưởi.
Giang Trừng chưa hết cảnh giác, vững vàng chắn trước Yến Phù Tô, cô bắt
chuẩn từng tiếng động nhỏ giữa bốn bề gió lộng, mũi kiếm gảy nhẹ, khơi
ra một mảng sương tuyết, mạ vàng hạt tuyết ngay khoảnh khắc chúng rơi
xuống, bắn thẳng đến vài nơi.
Chỉ nghe mấy tiếng rít, mười mấy con rắn mối cũng da lục chảy máu nhảy
bật khỏi nền đất tuyết, bị Giang Trừng dứt khoát chém sạch.
Mùi tanh lại nồng hơn, Yến Phù Tô vốn đang lạnh lùng theo dõi chợt nhíu mày bảo: "Không ổn, bế khí mau, độc đấy đừng hít!"
"Trễ rồi, hí hí hí ~ Bé cưng rắn mối nhà ta uống không ít độc, chỉ cần
ngửi thấy mùi này, không có thuốc giải đặc chế của ta, thì dù có là chân nhân Nguyên Anh cũng phải... Ơ, sao các người lại không hề hấn gì vậy!
Sao có thể!" Sau đống xác rắn mối là một người đàn ông gầy gò dung tục,
đôi mắt hí nhìn hai người nom bình an vô sự đứng đấy với vẻ không tài
nào tin nổi.
Yến Phù Tô đã luyện mình thành chẳng ngại bách độc từ lâu, còn Giang Trừng á, chị cũng đang thắc mắc tại sao cô vẫn lành lặn.
"Ồ, mi là đầu sỏ à, vậy giờ như nào đây?" Giang Trừng mặt cười dạ thì không, giơ kiếm nhìn gã đàn ông khô đét trước mặt.
Gã ta: "..."
Gã đã tính toán đâu ra đấy, trước tiên để thú cưng rắn mối đỏ hút hết
độc trên người Yến Phù Tô, rồi dùng độc của rắn mối xanh gây mê kẻ đi
cùng Yến Phù Tô, thế là gã đã có thể ôm được người đẹp về, rốt cuộc lại
xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Xem ra đành phải dùng chiêu cuối rồi,
tuy tiếc nhưng gã vẫn nghiến răng xé ngọc phù trong tay.
"Hừ! Không ngờ ta còn chiêu này chứ gì!" Gã gầy cười khằng khặc, lời vừa buông, ánh sáng từ đâu lóe lên, hai trong số ba người biến mất, chỉ mỗi Yến Phù Tô mờ mịt đứng nguyên chỗ cũ.
Xảy ra chuyện gì thế?
Gã gầy kia cũng rối tung rối mù rồi, gã đứng giữa hầm ngầm u ám nhà
mình, trợn mắt hoảng hốt nhìn người bị bùa truyền tống đưa đến đây cùng
mình -- Không như gã nghĩ, đấy không phải Yến Phù Tô mà là sư đệ của Yến Phù Tô!
"Tại sao! Bùa truyền tống đặc chế của ta, ngoài ta ra chỉ truyền tống nữ tử có mặt ở đấy thôi mà! Sao không phải Yến Phù Tô mà là mi! Ắt hẳn đã
sai ở đâu đó rồi!" Gã gào thét, có vẻ rất suy sụp.
Giang Trừng vẫn đang chẳng rõ lắm lý do mình tự dưng lại bị truyền tống
đến một tầng hầm tối mù, chợt cười nhe răng: "... Ha ha, tuyệt lắm, mi
đã nghĩ xong cách mình sẽ chết chưa?"
Đối tượng chỉ biết mấy thuật pháp vớ vẩn, lại còn dốc hết sức mới thực
hiện được phi vụ này, trông chẳng giống hạng tu vi cao thâm gì, Giang
Trừng nhận ra mình hoàn toàn có thể đánh bại gã.
Nhưng bùa truyền tống chỉ truyền tống phái nữ là sao nhở, cô là con gái
bị đưa vào đây là đương nhiên, nhưng còn... nhị sư tỷ thì sao?
Rốt cuộc bùa truyền tống có vấn đề, hay... giới tính nhị sư tỷ có vấn
đề? Hừm, chắc chắn là bùa có vấn đề rồi, không sai, ắt hẳn là vậy! Giang Trừng nghĩ thầm, mài kiếm soàn soạt, chuẩn bị làm thịt thánh nhọ.
Nên dùng (←) hoặc (→) chuyển chương