Người kia một thân bụi bặm, thấy đệ tử Võ Đang cản đường trước mặt, xoay mình xuống ngựa, móc trong lòng ra một phong thư khá dày đáp: “Tiểu nhân là người của Thu Linh
trang, phụng mệnh trang chủ tới đây đưa thư cho Tống đại hiệp.”
Hai đệ tử vừa nghe là người Thu Linh trang, không dám chậm trễ, vội vàng dẫn y lên thẳng Tử Tiêu cung.
Đại điện phái Võ Đang giờ khắc này bận rộn tíu tít. Lý do là sáng sớm hôm
nay Trương Tùng Khê xuống núi mua đồ dùng cho lễ mừng thọ trăm tuổi của
sư phụ Trương Tam Phong. Ai biết mới đi tới quán trà trong trấn thì nghe vài nhân vật giang hồ đua nhau thảo luận chuyện Trương Thúy Sơn quay về Trung Nguyên. Vừa nghe thế, mừng rỡ quá đỗi, còn kể gì đến việc mua
sắm? Vận khinh công phóng một hơi về núi báo tin. Song vừa tiến vào đại
điện thì thấy Du Đại Nham từ trong xông ra, thấy chàng liền kéo giật
lại, mặt mày rạng rỡ kích động cười nói không ngớt: “Tứ đệ tứ đệ! Ngũ đệ về rồi! Mới rồi nhị ca gửi tin về nói ngũ đệ về Trung Nguyên rồi, lập
tức tới Võ Đang liền!”
Trương Tùng Khê không ngờ khéo đến thế,
Du Liên Châu cũng truyền tin về lúc này, liền nói: “Mới rồi dưới chân
núi tiểu đệ cũng nghe nói ngũ đệ về Trung Nguyên rồi! Nhị ca bọn họ tới
chỗ nào rồi? Chừng nào thì đến?” Chàng vô cùng khát vọng được gặp sư đệ, chỉ mong sớm chừng nào hay chừng ấy.
Trong đại sảnh, Tống Viễn
Kiều cười: “Thư gửi từ hôm kia, chiếu theo lộ trình, nếu không có gì
chậm trễ, có lẽ quá trưa hôm nay là tới.” Tuổi dần cao, ông càng thong
dong nhã nhặn, không như Du Đại Nham và Mạc Thanh Cốc vui mừng ra mặt cơ hồ đứng ngồi không yên song khóe môi ánh mắt đầy ngập ý cười, giọng
điệu cực kỳ nhẹ nhõm.
Trương Tùng Khê không ngờ nhanh như thế,
lại nghe Mạc Thanh Cốc ở bên cất giọng hí hửng: “Chẳng những lần này về
có ngũ ca, còn có ngũ tẩu và cháu nhỏ nữa, hơn nữa, tứ ca, huynh đoán
lần này về họ gặp được ai?”
Trương Tùng Khê nghe xong mừng rỡ
không thôi: “Ngũ đệ muội? Ngũ đệ thành thân rồi? Ngay cả hài tử cũng có
luôn? Này… lần này mừng thọ trăm tuổi của sư phụ, quà thọ này tốt không
gì hơn được nữa!”
Mạc Thanh Cốc lại không chịu thôi, vội vàng
túm Trương Tùng Khê: “Tứ ca, lần này sợ là sư phụ cao hứng chết mất.
Huynh đoán coi, ngoài ngũ ca bọn họ, nhị ca và lục ca còn dẫn ai về
nữa?”
Trương Tùng Khê hơi chựng lại, khó hiểu nhìn Tống Viễn
Kiều, Tống Viễn Kiều đáp: “Trong thư nhị đệ nói, lần này cùng họ về còn
có lục đệ muội.”
Trương Tùng Khê vừa nghe, lập tức kinh ngạc
trợn tròn mắt: “Lục đệ muội? Này… chẳng lẽ lục đệ?” Đánh chết chàng
chàng cũng không tin với tính tình lục đệ nhà mình và những gì trải qua
mấy năm nay, có thể dẫn theo một cô nương về.
Tống Viễn Kiều
thấy thế nói “Tứ đệ đệ nghĩ đi đâu vậy? Lục đệ muội này là Tiểu Lộ, bài
vị lục đệ thờ trong phòng ấy.” Dứt lời bản thân cũng cảm thấy có chút
hoang đường, buồn cười lại than thở lắc đầu.
Trương Tùng Khê
nghe xong, hai mắt càng trợn tròn: “Sao có khả năng? Năm xưa chôn cất
lục đệ muội, chúng ta đều chính mắt nhìn thấy…” Chuyện cũ còn sờ sờ
trước mắt, ngày hôm đó rời khỏi Gia Hưng, Ân Lê Đình trước nay chưa từng rơi một giọt nước mắt dường như dốc hết nước mắt tích lũy ra, đau đớn
khóc ngất vô số bận, nội tức hỗn loạn, may mà Trương Tam Phong tu vi gần trăm năm khơi thông dẫn dắt bấy giờ mới không nội thương.
Tống
Viễn Kiều lắc đầu: “Ngọn nguồn trong đó huynh cũng không biết. Có điều
nhị đệ nói, lục đệ thập phần xác định, hơn nữa đệ ấy nhìn cách nói năng, cử chỉ của cô nương kia, quả thật giống hệt đệ muội, ánh mắt cũng không khác.”
Du Liên Châu luôn nghiêm túc cẩn thận cũng nói thế, thật sự làm người ta không thể không tin. Nhưng sự tình thật sự quá khó tin, nhất thời nửa ngày Trương Tùng Khê vẫn chưa phản ứng lại.
Ngay
lúc này, bỗng nghe có tiếng đệ tử tuần núi dọc đường thông báo tiến vào. Hai người dẫn theo một người rõ ràng đi gấp đã lâu. Người đó thấy mọi
người, đầu tiên hành lễ “Tiểu nhân Thu Linh trang Tiếu Toàn, ra mắt chư
vị đại hiệp Võ Đang.”
Mọi người vừa nghe là Thu Linh trang, ai
cũng hoàn lễ mời ngồi, Mạc Thanh Cốc dặn đạo đồng dâng trà, bên này Tống Viễn Kiều mới nói: “Tiếu tiên sinh đến đây, có việc gì cần sao?”
Tiếu Toàn đáp: “Không dám không dám, tiểu nhân phụng mệnh trang chủ, đưa một phong thư khẩn cho Tống đại hiệp và chư vị.” Nói rồi hai tay dâng thư
lên.
Tống Viễn Kiều đón lấy, bóc ra nhìn kỹ, càng đọc càng kinh
ngạc, đầu tiên khẽ nhíu mày, đợi đọc tiếp sau đó, lại thoáng buông lỏng, một nén nhang qua đi, đợi đọc xong lá thư, ý cười dần hiện. Một bên mấy người Trương Tùng Khê nhìn mà không rõ, Mạc Thanh Cốc càng nóng nảy,
thò đầu thò cổ muốn xem thư. Tống Viễn Kiều đưa thư cho mấy người Trương Tùng Khê, kế đó cười với Tiếu Toàn: “Tiếu tiên sinh đến đây đi đường
vất vả, xin mời ở lại tệ phái nghỉ ngơi vài ngày.”
Tiếu Toàn lại nói: “Đa tạ ý tốt của Tống đại hiệp, tiểu nhân còn phải quay về báo lại trang chủ, không dám chậm trễ, thật sự không tiện ở lâu. Bây giờ đại
quản gia đang thu xếp vật dụng của đại tiểu thư, vài ngày nữa là có thể
đưa lên núi. Đến chừng đó còn phải quấy rầy chư vị.”
Tống Viễn
Kiều biết trước nay Thu Linh trang hoạt động bận rộn, cũng không tiện
giữ nhiều, bèn phái đệ tử đưa Tiếu Toàn xuống núi.
Bên này Du
Đại Nham, Trương Tùng Khê mấy người xem thư xong, đều kinh ngạc không
thôi, phản ứng mỗi người một kiểu. Du Đại Nham vỗ bàn cười lớn: “Đệ nói
mà, Thu Nhiên huynh và đệ muội lai lịch e là bất phàm, bây giờ xem ra
quả nhiên là thế. Tốt rồi, tốt rồi! Bây giờ cả nhà ngũ đệ, ngay cả lục
đệ muội cũng về rồi, đại thọ trăm tuổi này của sư phụ, lão nhân gia
không biết cao hứng thế nào nữa!”
Trương Tùng Khê vừa quan sát
lá thư, vừa nghiêng đầu suy nghĩ, có vẻ như vẫn có chỗ suy nghĩ không
ra. Mạc Thanh Cốc cướp lấy lá thư “Tứ ca huynh còn suy nghĩ cái gì? Phó
đại ca nói năm xưa huynh ấy và Lộ tỷ tỷ được thần tiên chỉ điểm, hôm nay Lộ tỷ tỷ có thể bình an cũng là do được phù hộ. Năm đó đệ thấy y thuật
của Lộ tỷ tỷ không giống kỹ thuật bình thường trên thế gian này, bằng
không tuổi trẻ như vậy sao chữa được chứng bệnh vô số danh y đều bó tay
chịu trói của tam ca chứ?”
Trương Tùng Khê nói: “Lời này vốn có
lý, không giấu gì mọi người, chuyện này năm xưa đệ cũng từng nghĩ tới.
Lai lịch tao ngộ, kiến thức, y thuật của đệ muội, thật sự chỗ nào cũng
không tầm thường. Nhưng bây giờ ngũ đệ quay về, thời buổi ắt hẳn sẽ rối
ren rất nhanh. Thời này…”
Tống Viễn Kiều thoáng trầm ngân, nói:
“Thời này vốn nhiều chuyện lạ, nếu y theo lẽ thường, huynh cũng không
tin. Có điều Phó trang chủ và đệ muội lớn lên bên nhau tình như ruột
thịt, bất kể thế nào cũng không nhận nhầm được. Huống chi lục đệ cũng
khẳng định chắc chắn.”
Mạc Thanh Cốc cướp lời: “Đại ca nói đúng, bất cứ ai cũng có thể nhận sai, lục ca và Phó đại ca không thể nhận sai được. Tứ ca, nếu có ngày có người mạo nhận đệ, chẳng lẽ huynh không
nhìn ra sơ hở?”
Trương Tùng Khê hơi sững ra, nửa ngày mới bật
cười khẽ: “Nói có lý, là đệ nghĩ nhiều rồi. Lại nói nếu có người bụng dạ khó lường, đặt ở Võ Đang ta chẳng lẽ còn cho hắn lật trời lên được?”
Lúc này Du Đại Nham đã đứng ở cửa đại điện: “Ài, mọi người nói nhiều thế,
có ai định cùng đệ đi ra đón nhị ca, ngũ đệ với lục đệ bọn họ không?”
Trương Thúy Sơn mất tích vì muốn tìm hung thủ đả thương chàng, Lộ Dao
cũng vì trị thương cho chàng mà bị cuốn vào thị phi giang hồ. Mấy năm
nay mỗi lần nghĩ đến hai chuyện này chàng liền đứng ngồi không yên. Thế
nên hôm nay được tin tức này ngược lại chàng là người hân hoan nhất. Mạc Thanh Cốc gần như chỉ nhảy một cái đã đến bên cạnh chàng “Tam ca, đệ đi cùng huynh!”
Ai ngờ mới được nửa đường bị Trương Tùng Khê tóm
lại “Thất đệ, huynh thấy đệ nên lo lấy đồ của lục đệ muội bị đệ giấu ra
đi, đặt ở nơi nên đặt. Bằng không đợi lát đệ muội về, nếu biết có người
tùy tiện giấu bậy sách vở y thư của nàng, đệ cũng biết tính nàng, những
cái khác không tính, đồ đạc dính tới y đạo, nàng xem trọng lắm đó.” Hóa
ra bốn năm nay Mạc Thanh Cốc chịu không nổi cảnh Ân Lê Đình cứ luôn ôm
đồ đạc sách vở dược điển Lộ Dao để lại âm thầm đau thương, vành mắt đỏ
hoe mà nhẫn nhịn không khóc, cắn răng đem hết đồ đạc năm đó lúc Lộ Dao
rời đi đã để lại Võ Đang giấu khắp nơi, chỉ vì không muốn Ân Lê Đình
nhìn thấy.
Lúc này, Mạc Thanh Cốc nghĩ tới bộ dạng Lộ Dao dạy dỗ lúc thật sự nổi nóng, nhớ tới hơn một tháng không sống yên thân năm đó, ngày nào cũng cắn răng kiên trì sắc thuốc tìm khỉ, hít ngược một hơi,
vội vàng rụt chân về, hấp tấp định chạy ra sau: “Tam ca tam ca, huynh
phải cố sức trì hoãn nhị ca bọn họ chậm một chút, tuyệt đối phải để tiểu đệ đem đồ của Lộ tỷ tỷ thả về viện hồi xưa tỷ ấy ở đã rồi nói, nhờ
huynh đó nhờ huynh đó!”
Trương Tùng Khê kéo hắn lại lần nữa, hết cách cười nói: “Còn gọi Lộ tỷ tỷ, nói thất đệ bao nhiêu lần rồi. Hồi đó đệ muội mới lên Võ Đang, đệ gọi sai, chọc giận đệ muội, kết quả sắc
thuốc một tháng sao bây giờ vẫn không nhớ hả?”
Mạc Thanh Cốc vội vàng bịt miệng, sửa lại: “Tẩu tẩu, lục tẩu! Đệ đi dọn toàn bộ đồ của
lục tẩu đưa về khách viện đây, chắc chắn không thiếu món nào!” Ngoảnh
đầu định chạy lại bị Trương Tùng Khê túm trở về lần thứ ba, thấy chàng
lắc đầu cười than: “Thất đệ, không phải tứ ca nói đệ, huynh thấy lần này e là lục đệ muội còn phải chỉnh đệ một lần đệ mới nhớ kỹ.”
Mạc
Thanh Cốc trợn mắt, khó hiểu nhìn Trương Tùng Khê, ngay cả Du Đại Nham ở bên cũng đều hiểu ra cười cười nhìn hắn. Trương Tùng Khê vỗ vai hắn
nói: “Đã gọi lục tẩu rồi còn đưa đồ của người ta về khách viện nữa hả?
Mau dọn hết đồ, toàn bộ đưa đến chỗ lục ca đệ mới đúng.”
Mạc
Thanh Cốc sực hiểu ra, phóng vèo ra sau “Phải, phải, tiểu đệ hiểu rồi,
đồ đạc của lục tẩu không thiếu món nào, tất cả đưa đến phòng lục ca,
ngay cả A Nhiên và giá đựng thảo dược, trái cây của A Nhiên cũng không
bỏ sót.” Nhưng còn chưa ra khỏi điện thì nghe Tống Viễn Kiều gọi: “Thất
đệ? Thất đệ?”
Mạc Thanh Cốc quay đầu, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi: “Đại ca? Lại sai gì nữa?”
Tống Viễn Kiều cười: “Sai thì không sai. Huynh bảo đệ đi ra sau tìm đại tẩu
đệ, để nàng phân công đệ tử thu dọn viện của ngũ đệ và lục đệ một chút.
Phải mua thêm gì đều nói tẩu tẩu đệ quyết định, đồ cưới của lục đệ muội
năm đó Thu Linh trang đưa tới cũng hỏi xem nàng cất ở đâu. Bây giờ ngũ
ca đệ đã có vợ con rồi, lục ca đệ giờ cũng coi như tân hôn, một nam nhân như đệ biết đâu mà dọn dẹp chuẩn bị gì chứ?”
Mạc Thanh Cốc vỗ đầu, vâng dạ lia lịa, như làn khói phóng vèo ra sau.
Bên này, Du Đại Nham và Trương Tùng Khê hành lễ với Tống Viễn Kiều, vội vàng chạy gấp xuống núi.
Tống Viễn Kiều phủi phủi ống tay áo đạo bào, vẻ mặt an lòng xen lẫn vui mừng, thong thả đi tới chỗ Trương Tam Phong bế quan
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao nhìn
ngọc lan mê mẩn bèn giơ tay ngắt một đóa đưa cho nàng, thấy nàng có vẻ
suy tư bèn hỏi: “Tiểu Dao đang nghĩ gì thế?”
Lộ Dao đáp: “Đường
này muội nhìn có vẻ quen mắt. Nhớ năm đó lần đầu tiên bị Trương chân
nhân và huynh ngăn đón ở Vọng Giang lâu, sau đó cùng mọi người lên Võ
Đang, cũng là đi con đường này đúng không?”
Ân Lê Đình nhớ lại
tình hình lúc ấy, ý cười bên môi càng đầy “Là đường này. Lúc đó huynh
còn nghĩ, cô nương này lợi hại ghê, một mình một ngựa đi ngàn dặm đường
đến nhiều nơi như vậy.”
Lộ Dao nghe xong cười to: “Huynh có biết lúc đó muội nghĩ gì không? Muội nghĩ mấy năm nay một mình đi ngàn dặm,
hiếm khi có người cõng bọc hành lý nặng như thế dùm muội, nếu không phải gấp rút theo huynh lên Võ Đang khám bệnh cho Du tam ca, trái lại phải
đi vòng vòng ngắm cảnh, nếu không lỡ cơ hội này chẳng có cơ hội khác nữa đâu.” Dứt lời lại than thở, cười nói: “Nói thật ra, đây mới là lần thứ
hai đi con đường này lên Võ Đang nhỉ.”
Ân Lê Đình nghe xong,
ngây ra một lát, kế đó nhìn Lộ Dao. Chàng nhớ lần đầu tiên cùng Lộ Dao
đi đường này lên Võ Đang. Lúc ấy hai người mới biết, chàng từ nhỏ được
sư huynh dạy dỗ, đối với cô nương nhà người ta cần phải lễ độ lịch sự,
không hợp lễ thì không nhìn không nghe. Dù vậy dọc đường ánh mắt lại
không nhịn được mà nhiều lần nhìn lén nàng, chỉ cảm thấy nàng cười nói
vui vẻ vô cùng động lòng người. Còn bây giờ, sự đời thay đổi, sau bi
hoan ly hợp, cô nương khiến năm xưa ánh mắt chàng bất giác bị thu hút
giờ đang dựa trong lòng chàng, vẫn trong trẻo như năm nào. Khác biệt ở
chỗ, chuyện xưa ẩn giấu sau lưng nàng, một phần bí mật trong bản tính
nàng, chàng nắm rõ hết, cũng gánh trên vai, trong lòng lại yên tâm vui
vẻ. Càng bất đồng là, cô nương này bây giờ đã là thê tử của chàng. Còn
sau này… nghĩ đến đây, tim Ân Lê Đình đập lỡ một nhịp, mặt nóng lên,
không dám nghĩ tiếp, tâm tình lại như say, cũng cảm giác như mộng như
ảo, lại tuyệt đẹp vô cùng. May mà Lộ Dao đang nghịch đóa hoa trong tay,
không hề nhìn thấy, chỉ cảm thấy người sau lưng một tay quàng qua eo
mình, lại buộc mũ trùm chắn gió cho mình.
Ngay lúc này, hai
người bỗng nghe phía trước có người đuổi tới trước mặt, mấy người Du
Liên Châu càng nhận ra người tới khinh công cực cao, hơi dừng một chút,
Du Liên Châu nói: “Là tam đệ tứ đệ đến rồi.”
Trương Thúy Sơn
nghe xong, tâm tình muốn gặp huynh đệ càng không kềm chế được, vội vàng
giục ngựa chạy lên. Quả nhiên đi không đến nửa dặm thì thấy hai bóng
người từ xa nhanh chóng chạy tới, nhìn thân hình và bộ pháp, không phải
Du Đại Nham và Trương Tùng Khê thì còn ai nữa? Chàng phi thân xuống
ngựa, thi triển khinh công phóng như bay, nỗi vui mừng nôn nóng bày hết
trên mặt “Tam ca! Tứ ca!”
Ly biệt mười năm lần nữa trùng phùng,
Du Đại Nham và Trương Tùng Khê ôm chầm lấy Trương Thúy Sơn, năm huynh đệ cơ hồ nói năng lộn xộn mừng rỡ mà khóc. Mong nhớ nhiều năm, gặp lại thì muôn vàn điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cứ như thiếu
niên huynh một câu đệ một câu, vô cùng ồn ào. Dường như trong nháy mắt
thời gian quay ngược, lại trở về quang cảnh hai mươi năm trước sư huynh
đệ cùng nhau học võ.
Lộ Dao và Ân Tố Tố cưỡi ngựa đứng bên, Lộ
Dao nghiêng đầu nhìn quả nhiên thấy nét mặt Ân Tố Tố hết sức phức tạp
nhìn Du Đại Nham, không nói rõ là nhẹ nhõm hay là sợ hãi lo âu. Lộ Dao
đang định lên tiếng nói chuyện với nàng thì bỗng nghe Trương Thúy Sơn
cười nói: “Tam ca tứ ca, mau gặp đệ muội và cháu trai hai người.”
Lộ Dao vừa mới xoay mình xuống ngựa, Ân Lê Đình đã vội vàng chạy lại, dắt
tay nàng. Trương Thúy Sơn đã dẫn Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đến bên
này.
“Tố Tố, đây là tam ca và tứ ca huynh thường nhắc với muội.”
Lúc này Ân Tố Tố dắt tay Trương Vô Kị, có phần lưỡng lự bước lên. Huynh đệ
Trương Thúy Sơn lâu ngày trùng phùng, quá đỗi vui mừng, nhất thời không
phát hiện thê tử khác lạ.
Du Đại Nham và Trương Tùng Khê chưa
biết Ân Tố Tố, còn tưởng nàng rụt rè xấu hổ, tính Du Đại Nham hào sảng,
cười nói trước tiên: “Ngũ muội khuê các uyển chuyển như thế, thật là
xứng đôi với ngũ đệ nho nhã quân tử.” Lời này nếu là lúc bình thường, e
là Lộ Dao sớm đã cười thầm tới nội thương nhưng lúc này nàng không có cơ hội cười, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cân nhắc xem nên làm thế nào. Ân Tố Tố chỉnh lại vạt áo làm lễ lại không hề mở miệng, ngay cả đầu
cũng không ngẩng lên. Trương Thúy Sơn lấy làm kỳ quái, đang định hỏi thì thấy Vô Kỵ bên cạnh, lập tức quẳng chuyện này qua một bên, “Vô Kỵ, mau
gọi tam bá tứ bá.”
Trương Vô Kỵ rất nghe lời, lại rất khỏe mạnh kháu khỉnh khá là đáng yêu, lập tức vui vẻ gọi: “Tam bá! Tứ bá!”
Lần này Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đều vui sướng không để đâu cho hết,
Du Đại Nham bế bổng Trương Vô Kỵ lên, tung trên không trung nửa vòng, cả hai không ngừng cười to. Trương Tùng Khê tinh tế, thấy Ân Tố Tố không
nói cũng không ngẩng đầu, hỏi: “Có phải thân thể ngũ đệ muội không khỏe
không?”
Câu này hỏi Ân Tố Tố, nàng không thể tránh né không đáp, lòng Ân Tố Tố căng thẳng, cắn răng định mở miệng thì Lộ Dao cất giọng
lảnh lót: “Trương tứ ca.”
Lộ Dao và Ân Lê Đình đứng đằng sau.
Người Lộ Dao vừa vặn bị Du Liên Châu che mất. Gọi như thế Du Đại Nham và Trương Tùng Khê nghe được, tức khắc gặp nàng. Trương Tùng Khê cười nói: “Cứ lo để ý ngũ đệ muội, lục đệ muội lại chê chúng ta thiên vị rồi!”
Nói rồi liếc Ân Lê Đình một cái, ánh mắt trêu cợt. Du Đại Nham mừng rỡ
tiến lên, vỗ mạnh vào vai Lộ Dao “Tiểu Lộ muội về là tốt, về là tốt
rồi!”
Lộ Dao khụt khịt mũi “Muội không về sao được? Có người
không biết có điều dưỡng gân cốt đàng hoàng không. Nếu xảy ra chuyện,
chẳng phải cố tình đập chiêu bài danh y của muội hay sao?”
Du
Đại Nham bị nàng nói mà lè lưỡi, mùa đông năm ngoái chàng cảm thấy chứng đau nhức gân cốt đỡ bớt, vì thế không kiên trì dùng thuốc như mấy năm
trước. Quả nhiên mới được năm sáu ngày, hai đầu gối lại đau trở lại,
không ngờ Lộ Dao lại biết rành mạch. Nhắc đến cái này, chàng thật sự là
hơi sợ tính tình nghiêm túc của Lộ Dao, biết ngay là không xong. Quả
nhiên nghe Lộ Dao nói: “Sao hả? Năm nay có phải hai đầu gối đau nhức khó nhịn, cổ tay khuỷu tay không linh hoạt không? Ban đêm có cảm giác tứ
chi cứng đơ không? Có phát sốt không? Có đúng hạn tắm thuốc kê cho huynh năm ngày một lần không?”Nói đến đó, Du Đại Nham bỗng cười lớn, vỗ vai Trương Tùng Khê nói: “Đây tuyệt đối là Tiểu Lộ thật rồi. Ba câu
không rời nghề cũ, gặp mặt là vì y đạo dạy dỗ một phen, cái này trừ Tiểu Lộ ra còn ai làm được chứ?”
Ân Lê Đình dắt tay Lộ Dao, nghe thế cười khẽ thành tiếng, bỗng nghe Trương Tùng Khê nói: “Lục đệ, đệ đừng
cười. Đệ xem hài tử của ngũ ca đệ lớn đến thế rồi, ngược lại hai người
các đệ…” Nói rồi đảo mắt tới lui trên người hai người, làm Ân Lê Đình
không dám ngẩng đầu lên, nửa lí nhí nửa xấu hổ: “Tứ ca…” trái lại Lộ Dao xoa xoa mũi, khụ hai tiếng, bộ dạng tỉnh bơ hoàn toàn không nghe thấy.
Đường lên núi Võ Đang vẫn là con đường cũ, cũng vào lúc quá trưa, tùng bách
trúc xanh suối trong đường đá chưa từng thay đổi. Ngay cả Tử Tiêu cung,
đều không khác gì năm đó lúc Lộ Dao rời Võ Đang đi Tuyền Châu. Năm xưa
rời đi lúc tháng hai, bây giờ trở về lại là tháng ba. Cùng cảnh vật, sự
đời dường như xoay chuyển một vòng, ở nơi này lần nữa tiếp tục, chưa
từng có khe hở. Bất đồng là, bên người nàng có thêm một người làm nàng
cảm thấy sinh mệnh ấm áp đẹp đẽ lạ thường.
Khác với Tử Tiêu cung thủy chung như một, Tống Viễn Kiều và Mạc Thanh Cốc mới khiến Lộ Dao ý
thức rõ ràng được thời gian như nước trôi. Tống Viễn Kiều còn đỡ, vẫn bộ đại bào rộng rãi, thân hình nở nang, nét mặt hòa nhã. Thấy cả nhà
Trương Thúy Sơn tuy rằng vô cùng cao hứng nhưng hành vi cử chỉ không hào sảng như Du Đại Nham mà ôn hòa, phong cách trưởng giả, lễ số không
thiếu một chút. Thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao tay nắm tay đứng sóng đôi, ánh mắt càng ôn hòa, cười nói: “Đệ muội đi một lần là mấy năm, bây giờ lục
đệ được như mong ước, thật đáng ăn mừng.”
Thay đổi lớn nhất là
Mạc Thanh Cốc, Lộ Dao buồn cười nhìn thiếu niên choai choai năm xưa bây
giờ đã nuôi hàm râu tầm tầm, nhìn y như ông cụ non. Hắn thấy Lộ Dao,
mừng rỡ vô hạn, vì thế vừa mở miệng là lộ tẩy: “Lộ… không, lục tẩu, lục
tẩu! Tẩu về là tốt rồi! Tiểu đệ nhớ tẩu quá chừng. Không không, nhớ tẩu
nhất chắc chắn là lục ca rồi. Tẩu mà không về, chẳng biết lục ca còn ôm
mớ sách vở y thư quần áo trang sức của tẩu bao lâu nữa…”
Lộ Dao nhướng mày: “Quần áo trang sức?”
“Ài, lục ca thường xuyên nhìn những thứ đó ngây người, thật tình khiến người ta nhìn không nổi nữa. Bây giờ thì tốt rồi, tiểu đệ không cần ngày nào
cũng vắt óc suy nghĩ xem nên để ở chỗ nào mà lục ca khó nhìn thấy nữa!”
“Khó nhìn thấy?” Lộ Dao lại nhướng mày.
Mạc Thanh Cốc bỗng phát hiện mình nói sai rồi, vội vàng bịt miệng, một tay
phẩy kịch liệt “Không có gì không có gì, lục tẩu, thật sự không có gì!”
Lộ Dao chưa từng dễ ở chung, nhìn thần sắc hắn là biết có vấn đề, nheo mắt nhướng mày cười, đang định mở miệng thì Trương Tùng Khê lên tiếng: “Ngũ đệ, lục đệ, sư phụ đang bế quan, các đệ có tới chỗ sư phụ bế quan bái
kiến không?” Chàng thấy Mạc Thanh Cốc mồ hôi đầy đầu, liên tục liếc mình đứng sau lưng Lộ Dao, rốt cuộc buồn cười lên tiếng giải vây.
Trương Thúy Sơn đáp: “Đương nhiên rồi!” Trong lòng sốt ruột không chờ được liền đi ra phía sau.
Bên này Ân Lê Đình đan tay với Lộ Dao, dịu dàng hỏi: “Tiểu Dao, có muốn đi gặp sư phụ với huynh không?”
Hôn lễ của Lộ Dao và Ân Lê Đình không có trưởng bối đôi bên chủ trì, vốn có thể tính là tự định chung thân. May mà Trương Tam Phong không phải
người câu nệ tục lệ, Phó Thu Nhiên đương nhiên càng không có, thế nên
cũng không để ý chuyện này. Nhưng Lộ Dao thì chưa ra mắt Trương Tam
Phong, lúc này nhìn vẻ mặt thẹn thùng có phần chờ mong của Ân Lê Đình,
cười cực kỳ rạng rỡ “Đương nhiên rồi.”
Ân Lê Đình vừa dắt tay
nàng đi ra sau vừa nói: “Tiểu Dao… sư phụ đã cho phép chuyện chúng ta từ lâu, nên… nên… nên muội đừng lo lắng…”
Lộ Dao đảo mắt, cất
tiếng giòn tan: “Lo lắng? Muội lo cái gì? Lục ca, muội không xấu đúng
không? Đã không xấu, làm sao phải sợ gặp sư phụ huynh?”
Ân Lê Đình đi được một nửa mới sực hiểu ý nàng là gì, loạng choạng nửa bước “Tiểu Dao…”
Võ Đang thất tử và Trương Tam Phong danh là thầy trò, tình như phụ tử.
Trương Thúy Sơn mười năm không về, tâm trạng sốt ruột có thể hiểu được,
sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Ân Lê Đình và Lộ Dao thì không gấp, tay trong tay chậm rãi thong dong đi tới chỗ Trương Tam Phong bế quan ở sau núi. Lộ Dao quay về chốn cũ, nhất thời hoài niệm vô hạn. Đối diện đi
tới có không ít đệ tử đời thứ ba, thấy Ân Lê Đình đều dừng lại nghiêm
túc hành lễ, say đó thấy Lộ Dao đi bên, bất luận là đệ tử nhận ra Lộ Dao hay là đệ tử mới nhập môn hai năm nay đều kinh ngạc tròn mắt. Người
trước là vì thấy người lẽ ra không còn, người sau thì thấy lục sư thúc
sống không khác gì thanh tu thế mà giờ khắc này thân mật dắt tay một cô
nương, đáy mắt nụ cười như sóng xuân, thật sự là kinh ngạc không thôi.
Ngược lại cả hai người Lộ Dao và Ân Lê Đình đều không chú ý, mà mải chìm đắm trong ký ức năm đó lên Võ Đang, suy nghĩ dập dờn theo gió xuân ấm
áp lan khắp nơi.
Đợi Lộ Dao hoàn hồn lại, Ân Lê Đình đang khẽ lay ống tay nàng “Tiểu Dao? Tiểu Dao?”
Lộ Dao giật mình, lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn, phát hiện đã đứng
trước bậc thềm ngoài điện nơi Trương Tam Phong bế quan. Ân Lê Đình vốn
tưởng lúc này Trương Tam Phong vẫn còn bế quan, e rằng sẽ không ra
ngoài, chàng vốn định ở ngoài điện dập đầu là được. Không ngờ lúc này ở
đầu bậc thềm, sư phụ Trương Tam Phong đang đứng ở đó, nói chuyện với
Trương Thúy Sơn, vẻ mặt hân hoan lộ ra kích động cực kỳ hiếm thấy.
Trương Tam Phong mặc đạo bào xám, thân hình cao lớn, râu tóc trắng xóa,
hoàn toàn không giống thế ngoại cao nhân ung dung thản nhiên, gặp Trương Thúy Sơn giống như người cha bình thường gặp được đứa con đã lâu chưa
về. Ân Lê Đình thì càng cười tươi rói, bước lên mấy bước nói: “Sư phụ,
bây giờ rốt cuộc ngũ ca cũng về rồi!”
Nhất thời, thầy trò ba người hoan hỉ vô hạn.
Lộ Dao thấy thế, bất giác cũng bị lây dính theo, bỗng cảm thấy năm xưa hao tâm tổn trí dốc hết sức lực, có thể đổi được tình cảnh như hôm nay thật sự đáng giá. Đang suy nghĩ chợt nghe Ân Lê Đình dịu dàng gọi: “Tiểu
Dao, lại đây.”
Lộ Dao ngẩng lên, thấy ba người đều đang nhìn
mình. Ánh mắt Trương Tam Phong càng có mấy phần thâm ý, không nhịn được
rùng mình. Nhưng thấy ánh mắt mềm dịu như nước của Ân Lê Đình và bàn tay chìa ra, không kềm được rung động trong lòng, nàng bước lên mấy bước,
hành lễ: “Trương chân nhân.”
Không ngờ Trương Tam Phong không đáp.
Lộ Dao không khỏi ngẩn ra. Nàng biết mình bây giờ êm đẹp xuất hiện, thật
sự quá mức kinh thế hãi tục, lòng đang căng thẳng, trong óc lóe lên vô
số cách giải thích thì Trương Tam Phong hiền hòa lên tiếng: “Con gọi ta
là gì?”
“Trương…” Lộ Dao chưa kêu hết thì phản ứng lại. Ba chữ
Trương chân nhân này năm xưa kêu quen miệng, nhất thời quên sửa lại.
Nàng ngước lên quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Trương Tam
Phong “Gọi một tiếng sư phụ theo Lê Đình nhà ta, không oan chứ hả?” Lộ
Dao sờ sờ mũi, lại chớp mắt, bỗng kéo Ân Lê Đình cùng quỳ xuống, dập đầu với Trương Tam Phong, kế đó kêu “Sư phụ!” hết sức tự nhiên. Âm thanh du dương thanh thoát, hòa với tiếng gió núi lùa qua trúc biếc, truyền đi
rất xa.
Rất nhiều năm sau, âm thanh này vẫn còn rõ rệt bên tai
Ân Lê Đình. Cô nương đó kéo chàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ với sư phụ, tự nhiên thoải mái, một tiếng “sư phụ” kia, gọi còn vang hơn chàng.
Không giống hậu sơn, tiền điện Tử Tiêu cung lúc này không khí chẳng hài hòa
vui vẻ như trước, khá là căng thẳng. Ân Lê Đình và Lộ Dao đi rồi, Du
Liên Châu, Trương Tùng Khê mới vừa về núi, ai nấy đều lo về phòng cất
đồ, cùng nhau đi ra hậu sơn. Bên này Tống Viễn Kiều phái người đi tìm
Phạm Thường đến, sắp xếp cho mẹ con Ân Tố Tố. Bản thân ông và Mạc Thanh
Cốc ở lâu hơn chút, đang định cùng đi hậu sơn thì thấy một đệ tử đời thứ ba hấp tập chạy tới Tử Tiêu cung, thấy ông vội vàng hành lễ: “Đại sư
bá, tổng tiêu đầu của ba tiêu cục Hổ Cứ, Yến Vân, Tấn Dương đăng môn bái phỏng, bây giờ đang chờ ở đình đón khách.”
Quả nhiên Lộ Dao kiểm tra xong lập tức mày liễu dựng ngược. Nàng khụt khịt
mũi, đang định mở miệng, bỗng nhiên xoay chuyển ý nghĩ, cười một cách
quỷ dị, nhấc tay kê một đơn thuốc, giao cho đạo đồng Thanh Phong của Du
Đại Nham: “Đơn thuốc này từ ngày mai một ngày dùng hai lần, dùng đến khi nào ta gật đầu kêu ngưng mới thôi.”
Thanh Phong chưa phát hiện
ra gì, Du Đại Nham lại bất lực cười khổ, đương nhiên hiểu đơn thuốc này
chả phải đồ tốt lành gì. Mà nếu chàng nói một chữ không, e rằng không
phải một đơn thuốc có thể giải quyết vấn đề, trong lòng chỉ đành âm thầm tính toán nếu đi nói với lục đệ, không biết Lộ Dao có thể nhả ra không.
Lộ Dao đuổi Thanh Phong đi phòng thuốc, quay lại, trầm ngâm nhìn Du Đại
Nham. Du Đại Nham thấy vẻ mặt suy tư của nàng, chân mày hơi chau, dường
như có chuyện gì phiền lòng bèn hỏi: “Lục muội có tâm sự? Chẳng lẽ bệnh
này…”
Lộ Dao vội vàng lắc đầu “Không phải cái đó, Du tam ca không cần lo lắng. Mà là…”
“? Đệ muội cũng nói chuyện ấp a ấp úng từ khi nào thế?”
Lộ Dao bất lực rờ trán, nghĩ bụng ta có muốn ấp a ấp úng đâu. Nàng kiếm
chiếc ghế đối diện Du Đại Nham ngồi xuống, thoáng cân nhắc, mở miệng
hỏi: “Du tam ca, bây giờ cách thời điểm huynh bị thương năm đó, có tới
mười năm rồi nhỉ?”
Du Đại Nham không dè nàng nhắc đến chuyện đã
lâu như vậy, thoáng chựng lại, gật đầu: “Đúng thế, có mười năm rồi.”
Nghĩ lại mười năm lên lên xuống xuống, không khỏi cảm khái muôn vàn “Cái gọi là thế sự vô thường, đời người nhấp nhô, mười năm nay có thể nói là nếm trải hết rồi.”
Thế sự vô thường đời người nhấp nhô, tám chữ này khiến Lộ Dao cũng thoáng ngây người, kế đó nghĩ tới Ân Lê Đình, bất giác nở nụ cười. Với nàng mà nói, tám chữ này bản thân cũng đã trải
nghiệm, cái kết thúc sau nhiều năm này khiến nàng cảm thấy chuyện cũ xưa kia có phức tạp vất vả bao nhiêu cũng không tính là gì. Nghĩ đến đó,
bỗng nhiên lòng nàng nhẹ đi, mở miệng thăm dò “Du tam ca có tính đi tìm
người đả thương huynh năm xưa báo thù không?”
Du Đại Nham nghe
Lộ Dao hỏi thế, suy nghĩ một lát, trầm giọng: “Năm xưa nằm liệt giường
bốn năm, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả một đốt ngón tay cũng
không nhúc nhích được. Tâm niệm chống kiếm hành hiệp hồi trước tất cả
hóa thành ảo ảnh trong nháy mắt, làm sao không hận cho được? Nếu không
phải thời thời khắc khắc nhớ mong ngũ đệ chưa về, cũng muốn tìm ra người đả thương huynh rửa mối hận trong lòng, huynh thà chết cho sạch sẽ.
Nhưng bây giờ… nhưng bây giờ…” Nói rồi bất lực cười cười “Có lẽ là vết
thương lành rồi quên đau, năm đó lúc mới lành lặn xuống núi, trong lòng
cũng muốn báo thù. Khi đó từng cùng nhị ca tứ đệ tìm kiếm người năm xưa
đả thương ta, khổ nỗi không có manh mối. Trái lại hai năm nay, càng ngày càng bận bịu, cũng lâu rồi không có thời gian đi tìm tung tích kẻ thù.” Nói rồi chàng cười cười với Lộ Dao “Bây giờ có tuổi rồi, không như hồi
xưa có thù tất báo nữa. Càng huống chi bây giờ cả nhà ngũ đệ quay về,
sau mười năm rốt cuộc Võ Đang cũng đoàn viên rồi. Đệ muội, muội hỏi thế
khiến ta lo việc khác. Võ công mấy kẻ kia không kém, hơn nữa ẩn nấp lâu
như vậy vẫn không bị truy ra, hẳn là đằng sau có người giúp đỡ. Năm đó
ngũ đệ vì điều tra chuyện này, một lần đi là mười năm, sư phụ và sư
huynh đệ cũng lo âu bận lòng mười năm. Không sợ đệ muội chê cười, nếu vì chuyện này mà lại có sư huynh đệ nào bị tổn thương nửa điểm, huynh…”
Chỉ nói đến đó rồi nặng nề thở dài.
Lộ Dao nghe xong, trong lòng nhảy nhót, khóe môi không kềm được vểnh lên. Năm đó nàng còn chưa lên
núi Võ Đang đã nghe Ân Lê Đình nói tam ca Du Đại Nham tính tình hào
hiệp. Chừng sau từ chỗ Phó Thu Nhiên biết được chuyện sau này nàng cũng
từng bất lực thở dài. Nhưng bây giờ nàng đã nghĩ thông, người vốn tung
hoành giang hồ bị người ta hại phải nằm liệt giường mười năm, mỗi ngày
trừ ghi nhớ muốn báo thù kẻ đả thương mình thì còn có thể làm gì? Tất
nhiên không thể không hận rồi. Có điều bây giờ vết thương đã lành, với
tính tình của chàng, oán hận đó e cũng sẽ không giữ trong lòng lâu, dù
sao so với thù hận năm xưa, còn có rất nhiều chuyện đáng làm, có rất
nhiều người đáng nhớ. Nghĩ đến đó, rốt cuộc Lộ Dao thở phào, khe khẽ lẩm bẩm: “Du tam ca, thật ra huynh nói đúng, cũng không phải là vết thương
lành đã quên đau, mà là rất nhiều lúc quên đi hoặc buông bỏ một số việc, nhẹ nhõm nhất vẫn là bản thân.” Dứt lời nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt
trời len qua bãi cỏ hàng cây xanh trước đình, vừa vặn chiếu vào.
Trên đại điện, mấy người Tống Viễn Kiều tiễn người của ba tiêu cục Hổ Cứ,
Yến Vân, Tấn Dương đi rồi, đang nghe Trương Tùng Khê giải thích ba tiêu
cục này có giao tình gì với Võ Đang. Ân Lê Đình một bên nghe, một bên
chốc chốc thò đầu nhìn ra sau đại điện, Trương Thúy Sơn gọi chàng hai
lần chàng cũng không nghe thấy. Mãi đến khi Mạc Thanh Cốc đẩy chàng một
cái mới phản ứng lại “Thất đệ? Chuyện gì?”
Mạc Thanh Cốc chỉ chỉ Trương Thúy Sơn “Lục ca, hoàn hồn! Ngũ ca đang gọi huynh kìa.”
Ân Lê Đình vội vàng quay sang Trương Thúy Sơn đang ngồi một bên “Ngũ ca?”
Trương Thúy Sơn nhìn bộ dạng Ân Lê Đình, không nhịn được hỏi: “Lục đệ đang chờ ai à?”
Ân Lê Đình chưa lên tiếng, Mạc Thanh Cốc đã giành trước: “Còn chờ ai nữa?
Chờ lục tẩu qua đó mà! Ngũ ca huynh không thấy cổ lục ca nửa ngày đã dài ngoẵng ra rồi sao?”
“Thất đệ…” Ân Lê Đình bị trêu chọc ngay
trước mặt sư huynh đệ, khá ngượng ngùng song không nhịn được lại quay
đầu nhìn, sắc trời đã tối, ngoài cửa vẫn im lìm như cũ.
“Lục đệ, lục muội bảo huynh nói với đệ, muội ấy đi tìm ngũ muội có việc. Còn nói chuyện riêng của nữ nhân, bảo đệ và ngũ đệ ai cũng không được tới.” Du
Đại Nham cười nói “Nếu ngũ đệ cũng ngoẹo cổ như đệ, trước cửa Võ Đang ta có thể nhiều ra hai môn thần trái phải rồi!”
Mọi người nghe
xong đều cười phá lên, ngay cả trầm tính ít nói như Du Liên Châu cũng
không nhịn cười được. Ân Lê Đình đỏ bừng mặt thế nhưng vẫn không lơ là
quan sát xem chừng nào Lộ Dao tới.
Lộ Dao thì từ sau buổi trưa
đã chẳng biết chạy đi đâu, nửa ngày không thấy bóng dáng, mãi đến khi Võ Đang mọi người tụ tập ở đại điện Tử Tiêu cung, Du Đại Nham mới nói Lộ
Dao nhờ chuyển lời dùm đến chàng, nói là nàng muốn đi chỗ Ân Tố Tố, hơn
nữa còn nói rõ ràng: chuyện riêng của nữ nhân, người khác đừng làm
phiền. Từ lúc gặp lại ở Vọng Giang lâu đến giờ, hai người gần như không
rời nhau lấy một lát, bây giờ bỗng nhiên Lộ Dao biến mất một hơi hết nửa ngày, thật tình Ân Lê Đình không được tự nhiên.Tiếng cười vừa
ngừng bỗng Trương Tùng Khê than thở: “Bây giờ lục muội đã về rồi, cũng
nên hỏi nàng cái hẹn ba mươi tháng ba ở Hoàng Hạc lâu, xem nàng có kế
sách gì không.”
Ngay lúc đó, bảy người đều hơi chững lại, kế đó
cười khẽ nhìn Ân Lê Đình, nội công mọi người thâm hậu, đều nghe ra tiếng bước chân Lộ Dao đang đi đến chính điện. Ân Lê Đình cao hứng vội vàng
đứng dậy, bước mấy bước ra cửa, dắt tay Lộ Dao “Về rồi? Đi thăm ngũ
tẩu?”
Lộ Dao gật đầu, quan sát dáng vẻ ngời ngời của chàng, quàng lấy cánh tay chàng nói “Đi thăm rồi!”
“Lục tẩu tẩu mà không qua, cổ lục ca ngoẹo sắp dài ra luôn rồi!” Mạc Thanh Cốc thấy thế cười to.
Lộ Dao không như Ân Lê Đình, nghe Mạc Thanh Cốc chọc ghẹo, lại nhìn bộ
dạng xấu hổ của Ân Lê Đình, mắt không thèm đảo, bất giác cong môi lên:
“Vừa rồi ta gặp Linh Hư ở phòng thuốc, hắn nói với ta có hai quyển y
thư, hình như là đồ cũ của ta hồi đó, không biết bị ai nhét xuống dưới
lò thuốc trong phòng. Thất đệ, đệ có biết không?”
Mạc Thanh Cốc
lập tức trợn mắt, hít hơi. Trước đó hắn vội vàng đem đồ đạc của Lộ Dao
bị hắn giấu trả về chỗ cũ, khổ nỗi hắn giấu quá nhiều chỗ, rốt cuộc cũng bỏ sót. Hắn rủa thầm không xong, muốn phủ nhận lại không thể nói láo
trước mặt các sư huynh, định thừa nhận lại sợ Lộ Dao hành hắn một phen,
nhất thời há miệng lắp bắp không biết nói gì, trán cũng đổ mồ hôi ra
luôn.
Lộ Dao cũng mặc kệ hắn, đứng cạnh Ân Lê Đình tự nhiên làm
lễ với mấy người. Mọi người thấy Ân Lê Đình kéo nàng ngồi xuống, lại đưa bánh hoa quế sáng sớm đã dặn nhà bếp làm sẵn và nước trà cho nàng,
trong mắt đầy ngập ý cười, lòng cũng không khỏi thương xót.
Trương Tùng Khê lo nghĩ chuyện vừa rồi, mở miệng hỏi trước: “Cái hện Hoàng Hạc lâu ba mươi tháng ba, lục muội có tính toán gì không?”
Lộ Dao phùng má, không trả lời câu hỏi của chàng mà hỏi lại: “Muội nghe nói vừa rồi có người của mấy tiêu cục tới?”
Trương Tùng Khê gật đầu: “Đúng thế, tổng tiêu đầu của ba tiêu cục Yến Vân Hổ
Cứ Tấn Dương lên Võ Đang, vốn là định đòi câu trả lời cho Long Môn tiêu
cục. Đại ca và thất đệ đã tống họ xuống núi rồi.”
Lộ Dao gật
đầu, Tống Viễn Kiều nói tiếp: “Chuyện này huynh và thất đệ không sáng
suốt bằng tứ đệ. Mấy năm trước tứ đệ trước sau đã làm cho ba tiêu cục
kia mấy ơn huệ vô cùng lớn rồi, chuyện hôm nay được rồi, về sau còn phải xem tình nghĩa tứ đệ từng giúp họ.” Nói rồi thuật sơ qua chuyện Trương
Tùng Khê mới nói.Lộ Dao còn chưa phản ứng, Trương Thúy Sơn ngồi đó rốt cuộc không nhịn được nghẹn ngào: “Tứ ca! Huynh đệ chúng ta một
lòng, chữ tạ này đệ cũng không cần nói. Chuyện này… ôi, đều do năm đó Tố Tố nhất thời cực đoan, mới gây ra họa lớn.” Liền đó đem chuyện năm xưa
Ân Tố Tố cải trang tiêu diệt cả nhà Long Môn tiêu cục ra sao nói hết một lần, thở dài than: “Tứ ca, huynh nghĩ giúp đệ, chuyện này nên xử lý làm sao mới được?”
Trương Tùng Khê trầm ngâm nửa ngày, tính xem Lộ
Dao có ý kiến gì không thì thấy Lộ Dao chống cằm không nói, bèn lên
tiêng: “Chuyện này đương nhiên phải xin ý kiến sư phụ nhưng ngũ muội đã
không phải ngũ muội giết người không chớp mắt năm đó rồi, cái gọi là có
lỗi mà biết sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng, đại ca, huynh nói đúng không?”
Tống Viễn Kiều đối mặt với mấy chục mạng người, trong lòng chần chừ khó quyết, Du Liên Châu bỗng gật đầu: “Không sai!”
Nghe Du Liên Châu nói thế, lòng Ân Lê Đình nhẹ bẫng. Tống Viễn Kiều hiền
hòa, là một thầy giáo giỏi, Du Liên Châu lại ghét ác như thù, từ sau khi trùng phùng với Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố, chàng liền lo nhị ca khó mà
chấp nhận Ân Tố Tố. Tính chàng dễ mềm lòng, chia lìa Lộ Dao nhiều năm,
tư vị ly biệt người yêu chính chàng đã lĩnh hội. Dù là người không liên
quan nếu trải qua như thế, chàng biết được cũng bất nhẫn nữa là ngũ ca
từ nhỏ đã ngủ chung giường? Bây giờ Du Liên Châu lên tiếng nói đỡ cho Ân Tố Tố là biết trong lòng huynh ấy đã tha thứ cho Ân Tố Tố rồi. Ân Lê
Đình bỗng nghĩ nếu hôm nay đổi lại chuyện này rơi trên người Lộ Dao,
mình phải làm như thế nào? Nháy mắt đã có ý tưởng, bèn nói với Trương
Thúy Sơn: “Đúng rồi! Ngũ ca, sau này nếu có ai hỏi tới, huynh chỉ cần
không đề cập tới ngũ tẩu, nói rõ với bọn họ không phải huynh làm là
được. Như vậy ngũ tẩu có thể vô sự, mà huynh cũng không tính là nói
dối.”
Lộ Dao nghe xong thiếu chút cười ra tiếng, vội vàng cúi
đầu che giấu. Ý tưởng này của Ân Lê Đình càng lúc càng giống với phong
cách làm việc của nàng, có điều xem ra, thời điểm hiện tại đối với
chuyện này, mấy vị đại hiệp Võ Đang đúng là mặc kệ. Thế là khoác lấy tay chàng, nhẹ nhàng dựa vào. Tống Viễn Kiều nghe xong bất lực lắc đầu:
“Chống chế như thế, làm sao ngũ đệ yên tâm được? Chúng ta thân mang hiệp danh, làm sao an tâm đây?”
Mạc Thanh Cốc vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Theo đệ thấy, chúng ta và ngũ tẩu, lục tẩu, sau cái hẹn Hoàng Hạc lâu
xuống núi, trong vòng ba năm mỗi người làm mười việc thiện lớn. Cộng lại cũng có thể cứu được một hai trăm tính mạng vô tội. Long môn tiêu cục
chết hơn bảy mươi nhân khẩu, như vậy cũng có thể tính là đền nợ rồi?”
Nghe thế mọi người đều gật đầu tán thành. Chỉ có Trương Tùng Khê và Lộ Dao
trầm ngâm không nói, liếc nhau một cái. Ân Lê Đình thấy dáng vẻ Lộ Dao,
hỏi nhỏ: “Tiểu Dao, sao rồi? Đang nghĩ gì?”
Thấy mọi người nhìn
mình, Lộ Dao nhíu mày, lại cắn môi, nói nhỏ: “Cách này vốn cũng tốt,
nhưng đối với cái hẹn ba mươi tháng ba Hoàng Hạc lâu e rằng vô dụng.”
Nói rồi không khỏi lắc đầu.
Mạc Thanh Cốc lấy làm lạ “Cứu một hai trăm mạng cũng không được ư?”
Trương Tùng Khê lại cười khổ: “Cái này không phải ở bao nhiêu mạng người. Thất đệ đệ có chú ý không, vừa rồi ba vị tiêu đầu quay lại Võ Đang tạ ơn,
tuy rằng thật lòng nhưng nín thinh không hề nhắc gì đến chuyện Long Môn
tiêu cục, chứng tỏ với họ mà nói, chuyện Long Môn tiêu cục họ cũng không tính cho qua.”
Mọi người đều ngẩn người, Lộ Dao tiếp lời: “Tứ
ca nói đúng. Tính mệnh gia đình và thân nhân đệ tử của họ đều do tứ ca
cứu, bọn họ không thể vì thế mà bỏ qua chuyện Long Môn tiêu cục. Huống
gì là tính mạng của những người vốn không liên quan đến họ? Nếu tất cả
môn phái giang hồ đều chỉ suy nghĩ hiệp nghĩa, mà không tính đến lợi ích và ân oán cá nhân…” Lộ Dao nhếch môi phe phẩy tay “Giang hồ này còn là
giang hồ sao? Sợ rằng đã sớm là đất Phật môn thanh tịnh thôi?”
Mọi người nghe xong đều lặng thinh. Lộ Dao nói tuy khó nghe nhưng rất đúng sự thật, không sai chút nào.
Ngược lại Trương Tùng Khê nghĩ ra sớm hơn “Lục muội, cái hẹn Hoàng Hạc lâu, muội có đối sách rồi?”
Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình trước, người sau cũng đang lo lắng nhìn nàng bởi
chàng sực nhớ sau hội Thanh Lương sơn năm đó, Lộ Dao chuốc lấy phiền
toái. Lộ Dao hiểu được suy nghĩ trong lòng chàng, nắm tay chàng, nhẹ
nhàng lay lay. Ân Lê Đình cảm giác bàn tay trong tay mình ấm áp mềm mại
khiến người ta không kềm được rung động.
Lộ Dao khẽ nhướng mày: “Cách thì không phải không có… có điều…”
“Có điều cái gì?” Trương Thúy Sơn vội vàng hỏi.
“Có điều…” Lộ Dao chớp chớp mắt “Thành hay không, ta không dám bảo đảm hoàn toàn.”
Ân Lê Đình và Lộ Dao từ tiền điện đi ra, thong dong chậm rãi đi ra đằng
sau. Gió đêm hơi lạnh, mùi cỏ xanh và đất bùn thấm đẫm trong không khí,
như hương rượu say lòng người. Nhất thời hai người đều chìm đắm trong
không khí yên tĩnh ngà say này, ai cũng không muốn về sớm, thế là nắm
tay nhau chậm rãi tản bộ nhàn nhã chung quanh đình Long Trì không có mục đích. Cả hai cùng nhớ đến Trung thu năm đó trong đình Long Trì, bất
chợt cười lên thành tiếng, ánh mắt giao hòa, tâm ý tương thông, đều cười mà không nói.
Mãi đến khi trăng lên giữa trời, sương đêm chớm
lên, chung quanh bắt đầu lạnh dần. Xuân hàn lành lạnh, trên núi càng hơn thế. Ân Lê Đình mới nói: “Tiểu Dao, hay là quay về? Đừng để cảm lạnh.”
Lộ Dao cũng cảm thấy hơi lạnh, gật đầu. Ân Lê Đình khoác áo choàng của mình cho nàng, ôm lấy nàng đi về chỗ ở.
Viện tử của Ân Lê Đình nàng biết, lúc trước ở Võ Đang cũng đi qua không ít
lần. Lúc đó phòng chàng khá sạch sẽ đơn giản, rèm trướng màu nhã, trừ
vật dụng cần thiết ra không còn gì nữa, chỉ có trường kiếm thường dùng
treo trên tường, giá sách bên cạnh để ít sách vở, phần lớn là sách vở
chiêu thức tâm pháp võ học. Trong viện trừ mấy cội tùng, trúc xanh trước cửa sổ ra không có gì nữa. Chẳng như phòng nàng, sách vở, dược thảo,
dụng cụ, điểm tâm nhiều không chỗ bỏ, ngay cả trong viện cũng chất đầy
giá thuốc và công cụ, còn thêm một con A Nhiên nhảy lên nhảy xuống, bên
trong có Mai Hàn Hề bám theo nàng, còn có chàng thích đi vòng vòng ngoài viện nàng ở nữa. Lúc đó nàng còn cười chàng, nói phòng ở như người,
người hay thẹn thùng giống cô nương thì phòng ốc cũng sạch sẽ giống như
cô nương vậy. Lúc đó đương nhiên Ân Lê Đình đỏ mặt, Mạc Thanh Cốc ở bên
vô tâm xen vào một câu: “Vậy chỗ Lộ tỷ tỷ…” Nói chưa xong lập tức ngoan
ngoãn im miệng, miễn cho rước họa vào thân.
Bây giờ vào phòng,
nàng bỗng ngây người. Vì nơi này vẫn là chỗ ngày xưa nhưng hình dạng lại thay đổi rất nhiều. Chính giữa sảnh đặt một cái bàn tròn tinh xảo, cạnh tường đặt mấy cái ghế mềm giống hệt như ở Thu Linh trang. Gian bên trái thu dọn làm thành thư phòng, bàn viết rất rộng, tủ sách bên trái đặt
lác đác vài cuốn sách võ học của chàng, bên phải lại xếp chồng chồng bản thảo y thư của nàng, mé cửa sổ còn đặt bàn thấp và giường mềm, nàng
thích nhất là lúc không có việc gì nửa nằm trên giường mềm dưới cửa sổ
cầm một quyển sách tiêu khiển, ngâm chung trà, cầm một dĩa điểm tâm vừa
miệng, thư thái phơi nắng.
Gian phòng bên phải lại trướng rũ nửa chừng, đặt giường ngủ tủ áo, chỉ nhiều hơn ban đầu một bàn trang điểm.
Bàn thấp gương dài chạm trổ đám mây, khá là thanh nhã.
Có phần
kinh ngạc nhìn gian phòng khá giống chỗ ở của mình ở Thu Linh trang, Lộ
Dao quay đầu xem Ân Lê Đình, nghe chàng nói nhỏ: “Đồ đạc đa số do Thu
Nhiên huynh đưa tới. Lúc đó huynh cảm thấy hẳn là muội thích nên kêu
người bố trí giống như ở Thu Linh trang. Nghĩ nếu có ngày muội có thể
trở về nhìn huynh, thấy căn phòng này cũng sẽ ở lâu một chút.”
Lộ Dao nhói lòng. Cần bao nhiêu tình ý mới có thể khiến chàng dựng nên cái ước mơ hi vọng có lẽ vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực? Nàng chợt động đậy, đối mặt với Ân Lê Đình, hai tay ôm lấy Ân Lê Đình, cười nói:
“Ngược lại có một điểm không giống lắm.”
Ân Lê Đình ngơ ngẩn, vô thức hỏi: “Chỗ nào?”
Lộ Dao cười vui vẻ, nhón chân kề tai chàng: “Hồi xưa bất luận là phòng
huynh hay phòng muội, không có phòng nào trang trí đỏ rực thế này đúng
không?”
Thì ra lúc này trong phòng, gần như bốn phía treo đầy
rèm gấm đỏ rực, giường nằm cũng toàn lụa đỏ tơ hồng, trong phòng nến đỏ
vươn cao, ngay cả giá thuốc và mấy cội tùng khóm trúc bên ngoài cũng
được thắt dây hồng.
Vành tai Ân Lê Đình cảm thụ được hơi thở
nóng bỏng thơm tho của nàng gần trong gang tấc, lướt qua tóc mai hơi
nhột lại có cảm giác dịu dàng rung động lòng người. Vì thế, không ngoài
dự đoán của Lộ Dao, màu má Ân Lê Đình lại cùng màu với lụa đỏ tơ hồng
kia.
“Cái này… cái này là… đại tẩu nói, nói với huynh chúng ta
ly biệt đã lâu, đến giờ mới… mới tính… là…” Ân Lê Đình nhìn sóng mắt
long lanh của Lộ Dao, cảm giác nàng áp sát mình, nhất thời nói năng
không trôi chảy nữa.
Lộ Dao ừ hử một tiếng, nhướng mày nhắc nhở chàng: “Vợ chồng mới cưới?”
Ân Lê Đình khụ một tiếng, gật đầu, bỗng phát hiện Lộ Dao nhón chân càng
cao, hai tay lần từ eo chàng lên, cuốn lấy cổ chàng, hai má ửng hồng,
ánh mắt ngược lại càng sáng, ý cười càng sâu, chóp mũi cũng sắp đụng vào chàng, hơi thở thơm ngát.“… Tiểu Dao… muội…” Ân Lê Đình không khỏi say sưa.
Lộ Dao nhướng mày, thì thầm cười khẽ: “Vợ chồng mới cưới sao…” Kế đó môi
in lên cánh môi Ân Lê Đình, tinh nghịch liếm mút cắn nhẹ. Gần như trong
nhát mắt Ân Lê Đình hoàn toàn chìm đắm trong đó, đôi môi dịu dàng triền
miên hôn nàng, cảm nhận nàng liếm nhẹ lên môi răng chàng, lại tìm tòi
giữa đôi môi nóng bỏng của chàng, lưu luyến không rời. Chàng ôm trọn
thân hình dựa sát vào của nàng, động tình cùng môi lưỡi nàng dây dưa
vuốt ve, hai người gần như muốn chìm đắm trong đêm xuân ngà say này.
Ngay lúc ấy, bỗng nghe hai tiếng cốc cốc, có người gõ cửa phòng. Hai người
đều giật mình, sợ có người đẩy cửa vào phòng, vội vàng buông nhau ra,
thụt lùi một bước. Ân Lê Đình thì ổn, Lộ Dao đã hết hơi, chân nhũn ra
suýt thì ngã, may mà Ân Lê Đình thò người ôm lại, song vẫn thở hổn hển
không dứt. Ân Lê Đình bế ngang nàng lên đặt vào ghế mềm bên canh, mình
thì vận khí đè sắc hồng trên má xuống, bấy giờ mới ra mở cửa. Nhìn rồi
không khỏi ngẩn ngơ, ngoài cửa trống trơn chẳng có bóng người. Lộ Dao
cũng nhìn ra, ngoài cửa trừ ánh trăng và bóng đêm ra không một bóng
người, không khỏi kỳ quái. May mà ánh mắt Ân Lê Đình rất tinh, quét mắt
một vòng trong viện, quả nhiên thấy A Nhiên đang ngồi chồm hổm trên đầu
tường, nhìn sang bên này. “A Nhiên?” Ân Lê Đình hết chỗ nói.
Lộ
Dao vừa nghe là A Nhiên, càng lấy làm lạ sán tới nhìn, ai ngờ mới thò
đầu ra thì thấy một cái bóng đen to cỡ quả táo đập vào mặt. Ân Lê Đình
giơ tay chặn, bắt được vật đó, nương ánh trăng nhìn, hóa ra là một cái
hạt hạch đào, chắc là đồ ăn nó mò từ chỗ nào đó ra. Nhìn lại trước cửa,
quả nhiên có mấy cái hạt hạch đào, hẳn là vừa rồi nó ném hạt hạch đào
vào cánh cửa. Lộ Dao nhìn hạt hạch đào dưới đất, thoáng cái cũng hiểu
được, kế đó cau mày: “A Nhiên mắc thêm cái tật xấu này từ khi nào vậy?”
Ân Lê Đình cười lắc đầu: “Năm ngoái, Thanh Thư bắt đầu học thủ pháp ném ám khí, bị tiểu gia hỏa này ở bên xem mấy tháng, chắc là nó nhìn nhiều nên học được chiêu này.”
Lộ Dao không nhịn được ôm trán, than:
“Chẳng lẽ cái này gọi là vật giống chủ nhân hay sao? Cái tốt không học,
cái trò này lại học thiệt nhanh…”
Dường như A Nhiên nghe hiểu
được Lộ Dao không nói tốt gì về mình, thế mà dám làm mặt quỷ với hai
người, tiếp đó ré lên hai tiếng nhảy xuống đầu tường, chẳng biết chạy đi đâu chơi nữa.
Ân Lê Đình sợ Lộ Dao lạnh, lật đật đóng cửa, vừa
quay người liền phát hiện Lộ Dao đang cười nhìn chàng, hai tay đã bám
lên eo mình, má vẫn đỏ rực, mà đôi môi do vừa rồi càng ửng hồng ướt át,
tim bất chợt đập lỡ một nhịp. Mặt Lộ Dao áp lên người chàng, cảm thụ rõ
ràng nhịp tim chàng, cười càng thêm đắc ý. Cánh tay trắng nõn quấn lấy
cổ chàng dường như chơi rất vui, thò vào trong cổ áo chàng, phác họa
đường cong bả vai. Ân Lê Đình thở hổn hển lại không nỡ đè lại, mặc nàng
đùa nghịch, mình thì ôm nàng, không kềm lòng được vuốt ve, hôn lên mái
tóc dài của nàng.Nhưng chưa được một lát, ngoài cửa lại có tiếng gõ cốc cốc.
Hai người gần như không khống chế được, đều vùi mặt vào hõm cổ đối phương hồi lâu mới thở ra được.
Lộ Dao có phần bực bội: “A Nhiên!… mấy năm không gặp, mày thiếu trừng trị quá rồi đó!”
Ân Lê Đình dán lên vành tai nàng thì thầm: “Không phải A Nhiên… là đệ tử Võ Đang.”
Lần này đến phiên Lộ Dao ngẩn ngơ. Còn chưa phản ứng lại thì đã bị Ân Lê
Đình ôm trở về ghế mềm lần nữa, lấy một tấm áo khoác đắp cho nàng, bấy
giờ mới đi mở cửa. Lần này chàng nói không sai, ngoài cửa đứng bốn đệ tử Võ Đang đời thứ ba. Người dẫn đầu chính là đệ tử của Trương Tùng Khê, y hành lễ với Ân Lê Đình: “Lục sư thúc, sư phụ sai chúng con đem đồ tắm
rửa tới cho người. Nói người đi đường cả một ngày, chắc là cần tắm rửa
xử lý một bận.”
Y không nói, Ân Lê Đình cũng nhận ra được. Bốn
người khiêng một cái thùng tắm khá lớn, bên trong nước nóng bốc hơi nghi ngút, còn để làm gì nữa? Chàng biết Lộ Dao mỗi ngày đều phải tắm rửa,
thế là nhường đường cho bốn người khiêng đồ vào phòng. Bốn người đặt đồ
xong, hành lễ với Lộ Dao liền ra khỏi viện. Lộ Dao nhìn thùng tắm bốc
hơi nghi ngút, cùng Ân Lê Đình đã quay về phòng đóng cửa cẩn thận, bỗng
nhiên nhảy phóc đến trước mặt, ôm lấy cánh tay chàng cười nói: “Lục ca,
bỗng dưng muội nhớ hồi đó có nói với huynh một câu.”
Ân Lê Đình không biết sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này bèn hỏi: “Câu gì?”
Lộ Dao vô tội chớp mắt, đáp: “Lúc đó ở trúc cốc, muội nói với huynh, tắm
nước lạnh rốt cuộc không thoải mái bằng tắm nước nóng, đúng không?”
Câu này đúng là do Lộ Dao nói, chỉ là lúc đó thân thể nàng không khỏe, Ân
Lê Đình sợ tăng thêm gánh nặng cho nàng. Mà bây giờ, sóng mắt Lộ Dao
long lanh mặt mày xinh xắn nhìn chàng, tim chàng đập mạnh, vành tai càng đỏ. Song vẫn ôm eo Lộ Dao, hơi cúi đầu, hôn lên trán nàng, nói thật
khẽ: “Đúng.”
Còn chưa đợi Lộ Dao mở miệng, ngoài cửa lại có
người gõ. Lần này Lộ Dao trợn tròn mắt, bực mình. Chỉ nghe tiếng người
ngoài cửa: “Lục sư thúc, con là Hằng Hư, sư phụ sai con nói với người,
hình như ngũ sư thúc tìm người có việc.”
Ân Lê Đình vội vàng ừ
rồi nhìn Lộ Dao. Lộ Dao cũng không kềm được mà bật cười: “Được rồi, lục
ca huynh đi đi, muội chờ huynh được mà.”
Ân Lê Đình lại lắc đầu: “Lát nữa nước lạnh mất, muội sẽ không dễ chịu. Muội tắm trước đi. Huynh đi xem thế nào rồi về.”
Lộ Dao buồn cười gật đầu, nhìn chàng chỉnh lại vạt áo cho mình rồi mới ra cửa.
Chàng thấy tóc Lộ Dao ẩm ướt, sợ đầu xuân trên núi còn lạnh, nàng bất cẩn sẽ bị cảm bèn
hơi vận nội lực, sấy khô từng lọn tóc cho nàng. Cảm giác ấm áp trên đầu
và tóc khiến Lộ Dao hết sức dễ chịu, khẽ nhắm mắt hưởng thụ dựa sát ra
sau. Ân Lê Đình thấy thế, mỉm cười, chân mày khóe mắt đều sáng lên, ôm
lấy thân thể mảnh mai còn mang theo mùi thơm thảo dược dán sát vào, cảm
thụ tóc nàng trượt qua ngón tay mình, tóc tơ lưu luyến.
Bỗng
chàng nhớ lại trung thu năm đó Lộ Dao ở trên Võ Đang, nàng mặc váy màu
vàng nhạt, tóc búi lệch tự do bằng một cây bạch ngọc trâm, ánh trăng soi qua bảo thạch trong suốt hắt lên mặt nàng, lấp lánh. Khi ấy chàng không sao kềm được ý nghĩ muốn chạm vào mái tóc dài của nàng, nhìn nàng
nhướng mày cười nói lại bỗng không thốt được nên lời. Nhớ lời Trương
Tùng Khê nói với chàng trước đó, thấy ánh mắt quan sát của Lộ Dao, dường như mọi tâm sự đều bị nàng nhìn thấu. Thế là, giống như bản năng, trước khi chàng kịp phản ứng lại, dưới chân đã tự động vận khinh công lên
chạy trốn. Có lẽ là sắc trăng đêm nay đặc biệt tương tự, chuyện cũ như
gió đêm dịu nhẹ mang theo hương thơm nhè nhẹ, mơ hồ mà rõ ràng, Lộ Dao
nhất thời cũng nhớ ra chuyện tình khi ấy.
“Lục ca, muội nhớ
trung thu năm đó huynh đưa muội về, định nói gì đó với muội. Còn chưa mở miệng thì đã tự chạy mất rồi. Hồi đó muội còn thắc mắc thật lâu.”
Ân Lê Đình không ngờ Lộ Dao lại nghĩ đến cùng một sự kiện như chàng, tròn mắt khẽ a một tiếng, kế đó mím môi cười.
Lộ Dao nghiêng đầu, nhìn Ân Lê Đình đang cười đằng sau mình qua tấm gương, hỏi: “Khi đó rốt cuộc huynh đã nghĩ gì?”
“Cái đó…” Ân Lê Đình nghĩ nghĩ, lập tức quẫn lên “Tiểu Dao…”
Lộ Dao xem như không thấy, bỗng đứng dậy, quay người nửa quỳ trên ghế,
cười hỏi: “Sao vậy? Không nói?” Mắt nàng đảo một vòng “Không nói hả…
không thì tối nay muội ra khách viện ngủ cũng được.”
Ân Lê Đình vội vàng kéo ống tay áo Lộ Dao, lí nhí: “Tiểu Dao… huynh nói là được mà…”
Lộ Dao lộ ra nụ cười gian trá, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nhìn
chàng, chàng do dự nửa ngày mới nhỏ giọng: “Lần đó… trước đó mấy ngày
chúng ta ở hàn đàm sau núi một đêm không về, quay về… quay về vừa vặn bị tứ ca bắt gặp.”
Lộ Dao có chút hồ đồ, không rõ sao chuyện đó lại kéo xa đến thế: “Ừm, sau đó thì sao?”
Ân Lê Đình liếc Lộ Dao một cái, cúi đầu đáp: “Tứ ca hỏi huynh đầu đuôi, huynh kể với huynh ấy. Sau đó tứ ca nói… tứ ca nói…”
“Nói gì?”
Ân Lê Đình cắn răng: “Tứ ca nói, huynh và muội cô nam quả nữ một đêm không về, đồn ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của muội. Tứ ca còn nói… tứ
ca còn nói… muội là cô nương tốt, muốn huynh… huynh ấy nói với huynh,
huynh nên phụ trách…”
“Phụ trách?!…” Lộ Dao trợn mắt. Lý do này
thật sự là nàng chưa từng nghĩ đến. Có điều cái này giải thích vì sao
thời gian đó hở ra là Ân Lê Đình lại lởn vởn ngoài viện nàng ở nhưng
không dám vào, thấy nàng là trốn trốn né né không dám nhìn vào mắt nàng.
Lộ Dao thấy dáng vẻ chàng, cơ hồ cười ra tiếng, thật sự nhịn không nổi,
quyết định chọc chàng thêm một lần nữa cho vui, thế là nhướng mày: “Muội nói này Ân lục hiệp, có phải đổi lại là cô nương khác, hôm nay huynh
phụ trách sẽ là người khác không?”
Ân Lê Đình vừa nghe lập tức
hoảng lên, mặt đỏ bừng bừng hai tay vội vàng túm Lộ Dao, khẩn thiết:
“Tiểu Dao, muội đừng nói lung tung! Huynh… huynh… ôi…”
“Huynh cái gì?” Lộ Dao ráng dằn xuống, không để mình cười lớn tiếng.
“… Huynh… ôi, Tiểu Dao, lúc đó ngày nào huynh cũng đứng ngoài cửa viện,
muốn gặp muội lại không dám, muốn nói chuyện với muội nhưng càng không
dám. Lúc đó tứ ca nói với huynh cần phải chịu trách nhiệm với muội,
huynh thật sự xấu hổ, không biết nên nói thế nào, nhưng trong lòng…
trong lòng lại hết sức vui vẻ… Tiểu Dao, khi ấy huynh luôn nghĩ, thế
gian này có quy củ mà tứ ca nói thật sự tốt quá rồi! Nếu huynh phụ
trách, vậy là có thể kết thành phu thê với muội, sau đó cả đời này hai
người có thể sống bên nhau. Như thế, đừng nói ở hàn đàm sau núi một đêm, ở một năm trên núi đao biển lửa huynh đều bằng lòng… nhưng nếu là cô
nương khác, dù là ở tiên cảnh tám năm mười năm huynh cũng không muốn…
Tiểu Dao… huynh, huynh… ôi, Tiểu Dao, huynh…”
Không có từ ngữ
hoa mĩ, cũng không thề non hẹn biển, thậm chí Ân Lê Đình nói có phần ấp a ấp úng, giọng cũng nhỏ, ngay cả mấy chữ nữ hài tử thích nghe nhất chàng cũng ngượng không nói ra được. Nhưng nghe vào tai Lộ Dao, mấy câu này
còn rung động hơn bất cứ lời thề nào. Trượng phu nàng, không mưu mô nịnh nọt lấy lòng người ta, không biết khoe khoang lời ngon tiếng ngọt nhưng đặt toàn bộ trái tim của chàng vào tay nàng. Tình của chàng không bức
bách không bá đạo, lại mênh mông mê say nồng nàn bền bỉ, không tính
thiệt hơn không cầu hồi báo, mọi chuyện đều đặt nàng ở vị trí số một mà
cân nhắc, bảo vệ, lại chưa từng nói ra. Một câu nói, chẳng qua chỉ một
cái chớp mắt, mà trượng phu của nàng, lại nguyện ý dùng cả đời mình chậm rãi đi thực hiện câu nói không thốt ra lời đó, bất kể cái giá lớn thế
nào, mặc kệ khó khăn ra sao đều vui vẻ chịu đựng. Trong mắt trong lòng
Lộ Dao đều chua xót, kềm lòng không đậu ôm chàng, áp má lên ngực chàng.
Dường như Ân Lê Đình hiểu được gì đó, hai tay vòng lấy nàng, nhẹ nhàng
vỗ vỗ lưng nàng.
Hồi lâu, Lộ Dao mới ngước mặt lên, đưa tay vuốt ve tóc mai chàng. Ân Lê Đình giật mình, cảm thụ được nàng đang nép mình lên người chàng, mặt lập tức đỏ bừng tình ý xao động, ngưng nửa ngày,
kề tai Lộ Dao: “Tiểu, Tiểu Dao…”
Lộ Dao khe khẽ đáp lại: “Ừm, làm sao?”
“Huynh, huynh…” Nửa ngày mà không biết nên mở miệng ra sao, má cơ hồ nóng bỏng tay.
Lộ Dao lấy làm kì quái: “Lục ca, sao vậy?”
Ân Lê Đình hít mấy hơi bên tai nàng, dường như lấy hết dũng khí gom góp
khi nay, chuẩn bị nửa ngày mới thì thầm: “Tiểu Dao… muội… có đói không?… huynh có thể… có thể không tắm… không tắm nước lạnh không?…”
Lộ Dao ngẩn ra, không hiểu hai câu chẳng ăn nhập gì sao lại dính vào cùng
một chỗ, kế đó đầu óc xoay chuyển lập tức hiểu được ý chàng. Trong trúc
cốc Gia Hưng, khách điếm Vọng Giang lâu, mỗi lần, chàng luôn thẹn thùng
xấu hổ còn hơn cả nàng nhưng lại luôn săn sóc đến cảm thụ và nhu cầu của nàng, chưa từng nghĩ chút nào cho bản thân. Bây giờ hai người ôm nhau,
chàng nóng rực cách một lớp áo nàng còn cảm nhận được rõ ràng, vậy mà
chàng vẫn hỏi ý kiến nàng trước, sợ nàng không muốn. Giống như đứa bé
nhìn thấy điểm tâm kẹo ngọt mình thích, rõ ràng khát vọng lại nhớ không
thể tùy tiện, chớp đôi mắt ngập nước muốn nói lại thôi mà nhìn mình.
Lộ Dao vươn tay ôm cổ chàng, thân hình mềm mại áp sát người chàng, nhón
chân nhẹ nhàng cắn vành tai chàng một cái, cảm nhận thân thể chàng run
run, kề tai chàng thì thầm cười nói, hơi thở như lan: “Thứ nhất, muội
không đói chút nào. Thứ hai, lục ca huynh đã thích phụ trách như vậy,
muội để huynh phụ trách là được, tất nhiên huynh không cần phải tắm nước lạnh. Thứ ba…” Nói đến đây, nàng nhìn Ân Lê Đình mặt mày đỏ lựng ánh
mắt lại sáng ngời, chỉ vào nến đỏ rèm đỏ lụa đỏ trên giường cười nói:
“Thứ ba, nhìn đại tẩu chuẩn bị như thế, muội cảm thấy sáng mai, chẳng có ai trông chờ chúng ta có thể dậy sớm.” Dứt lời cũng không chờ Ân Lê
Đình trả lời, kiễng chân hôn lên khóe môi chàng, hai tay như ăn trộm
luồn vào vạt áo chàng.
Ân Lê Đình nặng nhọc thở ra, cổ họng không kềm được bật ra tiếng rên khẽ: “Tiểu Dao…”
Lộ Dao hôn lần từ vành tai chàng dọc xuống cổ, còn chưa được nửa chừng thì Ân Lê Đình bế ngang nàng lên, đi vài bước nhẹ nhàng đặt nàng xuống
giường trải chăn đỏ mềm mại ấm áp ngát hương, kế đó phủ người lên, đôi
môi dịu dàng dán lên trán nàng, đôi mắt, chóp mũi, gò má, lưu luyến
không rời trên môi nàng, hai tay dè dặt thận trọng cởi thắt lưng, vạt áo nàng, cứ như thành kính cúng bái, êm đềm vuốt ve da thịt nàng. Mỗi một
động tác đều hệt tính tình chàng, dịu dàng tinh tế, triền miên rung
động, lại mênh mang liên miên không dứt. “Lê Đình…” Lộ Dao khàn giọng,
ôm chàng run rẩy không kềm được, bởi vì thân thể say mê chìm đắm trong
những cái vuốt ve dịu nhẹ của chàng, càng vì tâm thần đắm sâu trong tình yêu của chàng, không thể rút ra.
Chuyện này, không cần nhiều
kinh nghiệm hay kỹ xảo gì cả, sự rung động tâm hồn trong đó, là vì tình
yêu sâu đậm trong lòng mỗi người luôn luôn lặng lẽ bộc lộ.
Ánh
sáng êm dịu chung quanh bốn nóc giường lúc này đặc biệt quyến rũ, quần
áo Ân Lê Đình chẳng biết bị Lộ Dao cởi ra lúc nào. Da thịt nóng bỏng của hai người dính vào nhau, tóc đen quấn quýt, động tình gắn bó. Hơi thở
Lộ Dao không kéo dài được như Ân Lê Đình, nửa ngày đã thở dốc, Ân Lê
Đình hơi tách ra, thấy má nàng hồng rực, đôi mắt nhìn mình như biết nói. Những lời ấy tất cả đều không cần phải đặt trên đầu môi, chỉ cần một
ánh mắt, hai người đã hiểu lòng nhau. Nàng gạt tóc tơ dán trên trán
chàng, nhỏ nhẹ gọi tên chàng, dịu dàng lưu luyến, phảng phất như nhành
liễu đùa trong gió ấm ngày xuân. Chàng nhìn vào mắt nàng, để nàng thấy
được trong đó là tất cả lời nói, tình yêu chàng chưa từng bộc lộ, chân
thành tha thiết. Mười ngón tay lồng vào nhau bên hông nàng, nàng cảm
nhận được chàng cực kỳ dịu dàng chậm rãi hòa vào thân thể nàng, nóng
bỏng như tình của chàng, thành kính như ý của chàng, tất cả mọi khó chịu trong ánh mắt như nước của chàng nhanh chóng tan biến hết. Vẫn như
trước đây, chàng chậm rãi mà triền miên, tỉ mỉ hôn nàng từng li từng tí, đáy lòng là tình sâu nồng nàn chưa từng thay đổi, càng tích càng sâu,
dường như rượu ủ lâu năm, nồng say mê người. Lộ Dao lặp đi lặp lại cái
tên Lê Đình, từng tiếng đều như rơi vào tim chàng, ôm chàng như đáp lại, chút cử động đó liền khiến tâm hồn chàng say sưa. Chàng kề tai nàng khe khẽ dỗ dành, dường như muốn giải thoát tình yêu ngập tràn không chỗ cất chứa, lại không bì kịp tình yêu nhanh chóng tích lũy trở lại. Mãi đến
khi yêu thương càng lúc càng đầy dường như cả trời đất này cũng không
còn chỗ chứa, Lộ Dao run rẩy ôm riết lấy chàng, vùi mặt vào hõm cổ
chàng, cắn bả vai chàng theo bản năng, nhung nhớ và tình yêu bao nhiêu
năm nay của chàng tức thì bùng cháy, rạng rỡ tươi đẹp như trăm hoa nở rộ ngày xuân, mênh mang dào dạt như mùa thu trăm sông đổ về một biển.
Lần này, cuối cùng thân thể Lộ Dao khỏe mạnh, một hồi rực rỡ vô hạn qua đi, vô lực dựa trong lòng Ân Lê Đình, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo. Ân Lê
Đình kề bên tai nàng nỉ non, dịu dàng ôm ấp an ủi, tình ý ngập tràn
trong mắt trong lòng nàng đều cảm thụ hết. Trán nàng áp trên ngực chàng, hai tay ôm eo chàng lại bắt đầu sống động, nghịch ngợm bừa bãi, cười
xấu xa nhìn Ân Lê Đình càng lúc càng đỏ mặt, thở dốc rên khẽ: “Tiểu Dao… muội…”
Lộ Dao đắc ý nhìn lỗ tai Ân Lê Đình run run vì bị nàng
liếm nhè nhẹ “Nói gì nhỉ, vợ chồng mới cưới… không cần dùng nước lạnh…”
Kế đó nhướng mày cười trong ánh mắt hỏi dò của Ân Lê Đình, chủ động hôn
chàng, say mê quấn quýt giao hòa.
Ngoài phòng sắc đêm trong
trẻo, ánh trăng như nước chiếu rọi Võ Đang, tùng trúc núi đá đều trở nên sống động. Trong phòng ánh sáng ấm áp êm dịu, tiếng rên rỉ nỉ non cả
đêm không ngừng.
Sáng sớm, sân luyện công phái Võ Đang.
Đã có không ít đệ tử lục tục đến chỗ này luyện công, Võ Đang chư hiệp cũng sẽ thừa dịp chỉ dạy hoặc kiểm tra công phu của đệ tử.
Mấy năm nay chỉ cần ở trên núi, sáng sớm nào Mai Hàn Hề cũng đến đây luyện
kiếm với Ân Lê Đình. Nhưng hôm nay, Mai Hàn Hề chờ nửa ngày cũng không
thấy Ân Lê Đình bình thường luôn đến đúng giờ, vì thế không nhịn được ló đầu ra nhìn qua lối đi trải đá cuội mé đông. Con đường này xuyên qua
vòm cửa tròn đi một lát là tới chỗ ở của Ân Lê Đình. Nó trề môi, thời
gian ở Thu Linh trang vừa rồi, bộ kiếm pháp Ân Lê Đình dạy trước tết nó
không hề lơ là lấy một khắc, bây giờ đã tiến bộ không ít, đang định
luyện một lần cho sư phụ xem, nhưng chờ nửa ngày không thấy bóng người.
Đang do dự, bỗng thấy Trương Tùng Khê vừa dặn dò đệ tử mình xong qua
tới, khom nửa người hỏi nó: “Hàn Hề, sao vậy, sư phụ con chưa tới?”
Mai Hàn Hề gật đầu: “Tứ sư bá, mỗi ngày giờ này sư phụ sẽ tới mà…?”
Trương Tùng Khê mỉm cười, dắt tay nó nói: “Hôm nay sư phụ con có việc, không
chắc sẽ tới. Sau này nếu sư phụ con không có thời gian tới, con theo tứ
sư bá luyện công buổi sáng, sao hả? Tuổi con còn nhỏ, công phu cơ bản
của Võ Đang ta đều giống nhau, không khác bao nhiêu. Chờ tới luyện công
buổi trưa, sư phụ con sẽ tới.”
Mai Hàn Hề không rõ nguyên nhân, chớp mắt kỳ quái “Tứ sư bá, sư phụ có việc gì? Sao lại không tới?”
Trương Tùng Khê nhìn dáng vẻ nó, xoa đầu nó, không trả lời câu hỏi của nó mà
cười hỏi lại: “Hàn Hề, con có muốn một tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội
không?”